Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2823: Chợ đêm (4)




Nhưng dưới tình huống bình thường, muốn đi vào Hắc Điện cũng không dễ dàng như vậy, yêu cầu kiểm nghiệm tài lực, không có tài lực nhất định, là không có tư cách tiến vào Hắc Điện, trừ lần đó ra, là nắm giữ Hắc Thị Lệnh rồi.

Sở Mộ có Hắc Thị Lệnh, do chấp sự dẫn đầu, tự nhiên miễn đi rất nhiều phiền toái.

Lúc này, Sở Mộ chứng kiến một đội Tu Luyện giả mặc áo giáp màu đen eo mang trường kiếm, đi nhanh từ bên cạnh qua, tổng cộng mười người, khí tức người cầm đầu để cho Sở Mộ biết rõ, là một Thánh cấp Bát Tinh, chín cái khác là Thánh cấp Thất Tinh.

Người cầm đầu quét nhìn Sở Mộ cùng Dương chấp sự, chứng kiến Dương chấp sự, hơi có chút gật gật đầu, xem như chào hỏi.

Ánh mắt của những người này lạnh như băng, phảng phất như không có cảm xúc gì, giống như máy móc, mà trên người của bọn hắn, đều quấn quanh lấy sát khí lạnh như băng, đó là trải qua vô số lần sinh tử chiến đấu mới rèn luyện ra được.

Đây là Hắc Điện hộ vệ đội, ai dám ở trong Hắc Điện nháo sự, chờ đợi bọn hắn, là kiếm của Hắc Điện hộ vệ.

Ở chỗ này, cho dù là người của năm đại phủ thành chủ, cũng không có tác dụng, bởi vì nơi này là chợ đêm của Hắc Điện, có quy củ của mình.

Dương chấp sự cũng gật đầu ý bảo.

Lúc này, lại có người tiến vào Hắc Điện, là một nữ tử, lại dẫn hai người mang mặt nạ.

- Dương Liễu, không nghĩ tới vậy mà lại chứng kiến ngươi rồi.

Cô gái này vừa tiến vào Hắc Điện, ánh mắt vốn lướt qua trên người Hắc Điện hộ vệ, chứng kiến Dương chấp sự, hai con ngươi lập tức sáng ngời, bước tới, xuất hiện ở trước mặt Dương chấp sự, bề ngoài giống như hữu hảo chào hỏi, nhưng ánh mắt tinh mang lập loè, nhìn lướt qua Sở Mộ, tựa hồ muốn nhìn thấu Sở Mộ.

- Tống Linh, ta không rảnh phản ứng tới ngươi, tránh ra.

Dương Liễu lạnh lùng nói.

- Không cần như vậy a, tốt xấu gì chúng ta cũng là sư tỷ muội, vài năm không thấy, nên hảo hảo ôn chuyện mới đúng.

Tống Linh nhõng nhẽo cười không thôi, giọng nói kia giống như rất hữu hảo, nhưng Sở Mộ lại nhìn ra được, Tống Linh này cùng Dương chấp sự tầm đó, chỉ sợ từng có xung đột.

Hơn nữa thoạt nhìn, tựa hồ là Dương chấp sự ở trong tay Tống Linh bị thua thiệt.

Bất quá, cái này không liên quan đến mình, chỉ cần không trở ngại mình giao dịch là được.

- Dương Liễu, đây là người ngươi mang đến a.

Ánh mắt của Tống Linh rơi vào trên người Sở Mộ:

- Không biết lúc này đây, ngươi lại mang đến người nào? Sẽ không như lúc trước, là một Thánh cấp cấp trung không có thân phận gì chứ?

Sắc mặt của Dương Liễu lập tức trầm xuống, trước đó lần thứ nhất, là vài năm trước, nàng từng mang một người đến Hắc Điện, tu vi của người nọ là Vạn Cổ ngũ trọng thiên đỉnh phong, Hắc Thị Lệnh cũng là người khác cho hắn tạm thời sử dụng, kết quả đi vào Hắc Điện, chỉ giao dịch một ít vật rất bình thường, phóng ở quầy hàng bên ngoài cũng có thể mua bán, cái này rất hạ giá rồi.

Phải biết rằng, giao dịch trong Hắc điện, thường thường đều là bảo vật có giá trị rất lớn.

Được rồi, hạ giá thì hạ giá, người khác không biết cũng không sao cả, vấn đề là, vừa vặn Tống Linh cũng dẫn người đến, hai người lại vừa lúc ở cùng một cửa hàng giao dịch, kết quả bị Tống Linh biết, cười nhạo, tự nhiên là không cách nào tránh khỏi.

Lại nói tiếp, Dương Liễu cùng Tống Linh hoàn toàn chính xác có thể tính toán là đồng môn sư tỷ muội, nhưng năm đó, bởi vì một ít nguyên nhân, làm cho hai người phát sinh xung đột, khi đó là Dương Liễu chiếm cứ thượng phong, Tống Linh ăn lỗ vốn, về sau Tống Linh liền cừu thị Dương Liễu.

Không nghĩ tới các nàng đều thành chấp sự của chợ đêm, chợ đêm có quy định, người của chợ đêm không được tự giết lẫn nhau, Tống Linh liền ở từng phương diện đến đả kích, trả thù Dương Liễu, tiến vào Hắc Điện, mang người giao dịch giá trị cao đến, cũng là một loại thủ đoạn.

Đến bây giờ, Dương Liễu đã bị Tống Linh trả đũa ba lượt, nội tâm của nàng tự nhiên cực kỳ khó chịu, cũng muốn trả đũa trở về, đáng tiếc, không tìm được cơ hội thích hợp.

- Tống Linh, ân oán giữa ngươi và ta, nhiều năm như vậy cũng đủ rồi.

Dương Liễu nói, ngữ khí mang theo vài phần tức giận:

- Huống chi sự tình năm đó, cũng không phải là sai lầm của ta, kết quả như vậy, cũng không phải ta có thể đoán trước.

- Sự tình năm đó, ta đã sớm buông xuống, hiện tại, chẳng qua là muốn cùng sư muội ôn chuyện mà thôi.

Tống Linh bất vi sở động, y nguyên cười nói, bộ dáng này, rõ ràng cho thấy không bỏ qua rồi.

Tống Linh nói rất êm tai, nhưng Dương Liễu rõ ràng, nàng muốn đối nghịch mình, đả kích mình, trả thù mình.

Nghĩ tới đây, Dương Liễu không khỏi nhìn Sở Mộ, nội tâm chợt ảm đạm.

Ở trong Hắc Điện này, biện pháp phản kích tốt nhất, là lượng giao dịch, nếu như có thể vượt qua người Tống Linh mang đến, tự nhiên không cần nói thêm cái gì, Tống Linh sẽ xám xịt rời đi.

Chỉ là, đã có ba lượt, Dương Liễu đều bị Tống Linh áp chế.

Còn lần này, càng không có khả năng.

Người khác không biết chi tiết của Sở Mộ, thế nhưng nàng rất rõ ràng, bất quá là một Vạn Cổ tứ trọng thiên sơ kỳ mà thôi, Hắc Thị Lệnh là mượn tới, có thể lấy ra vật gì tốt giao dịch.

Đoán chừng, ngay cả một viên Bạch Ngân chi tâm cũng không có a, thậm chí ngay cả Thanh Đồng chi tâm cũng không có bao nhiêu.

Mà Tống Linh mang người đến, tuy nàng không rõ ràng lắm, rốt cuộc là mình nắm giữ Hắc Thị Lệnh hay mượn tới, nhưng lại kém cũng sẽ không kém hơn người mình dẫn tới a, huống chi, đối phương còn có hai người.

Hai so một, lượng giao dịch tất nhiên sẽ rất cao.

Thấy thế nào, hậu quả đều là bị Tống Linh áp chế đả kích.

Ý niệm trong đầu xoay chuyển, Dương Liễu đã làm tốt tâm lý chuẩn bị, liền không để ý tới Tống Linh nữa, cũng lười mời Sở Mộ, đi thẳng về phía trước.

Sở Mộ không có tỏ vẻ gì, theo Dương Liễu đi về phía trước.

Tống Linh cười duyên một tiếng, bắt chuyện với hai người bên mình, liền dẫn hai người bọn họ, cơ hồ song song đồng hành với Dương Liễu.

Sắc mặt của Dương Liễu băng hàn, hai mắt băng hàn, khí tức trên thân càng lộ ra hàn ý.

Một thời gian ngắn sau, Dương Liễu đi tới trước một cửa hàng tên Xích Tuyết, bước vào trong đó.

- Dương chấp sự, lại mang người đến.

Bên trong cửa hàng có một lão giả nhỏ gầy, thoạt nhìn gần đất xa trời đang nhắm mắt lại, cảm thấy có người tiến vào mới mở ra, một vòng tinh mang ở đáy mắt chợt lóe lên, lại trở nên đục ngầu, hữu khí vô lực chào hỏi.

- Ân.

Dương Liễu gật đầu.