Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2611: Nguyên lực vô hạn (Thượng)




Dưới sự dẫn dắt của Thanh Ẩn Vương, Sở Mộ đi vào trong Đấu Hoàng điện, lên trên Đấu Hoàng đài.

Đấu Hoàng đài là một đài cao tứ phương, dài một ngàn trượng và rộng khoảng một ngàn trượng. Bốn góc có một cái cột cực lớn màu vàng, ẩn chứa lực lượng thần bí chấn động.

Sở Mộ nói với Thanh Ẩn vương một tiếng, chân đạp lên Đấu Hoàng dài.

Không ngừng có người tới, tùy ý ngồi bốn phía Đấu Hoàng đài.

- Hắn là Chân kiếm hầu Sở Mộ.

- Thật trẻ tuổi nha.

- Tu vi Vạn Cổ cảnh nhị trọng thiên.

- Lúc tu vi của còn là Vạn Cổ cảnh nhất trọng thiên sơ kỳ đã có thể chém giết Thánh cấp tứ tinh. Hiện tại tu vi là Vạn Cổ cảnh nhị trọng thiên sơ kỳ, lại từ trong Bách niên bí cảnh đi ra, tuyệt đối sẽ càng cường đại hơn.

Người đến Đấu Hoàng điện có một ít người nhận ra Sở Mộ. Đại bộ phận người chỉ nghe tên hắn chứ chưa từng thấy qua hắn.

- Tiểu hầu gia, hắn là Sở Mộ.

- Ta đã từng nhìn qua bức họa về hắn.

Hô Duyên Chính Kiệt nói. Hai mắt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, mang theo vẻ âm trầm tàn nhẫn, một tia sát cơ vờn quanh, như ẩn như hiện.

Thân phận địa vị của hắn gần đây chỉ có người khác tới nịnh bợ hắn, còn chưa có ai dám khiến cho hắn bị thương, bị sỉ nhục như vậy.

Cho nên hắn mới ôm địch ý với Sở Mộ, địch ý rất sâu, hận không thể tự tay chém giết Sở Mộ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Sở Mộ đứng trên Đấu Hoàng đài, hai mắt khép kín, không để ý tới tất cả mọi thứ bên ngoài, tĩnh tâm, tập trung tư tưởng suy nghĩ, chờ đợi Hô Duyên Chính Hùng tới.

Dường như cố ý kéo dài thời gian vậy. Đã qua nửa canh giờ nhưng Hô Duyên Chính Hùng còn không có xuất hiện, đám người bốn phía bắt đầu có chút không kiên nhẫn. Nhưng mà vẻ mặt Sở Mộ lại không thay đổi một chút nào.

Sau một phút đồng hồ, Hô Duyên Chính Hùng rốt cuộc cũng chậm rãi đi tới.

Những thiên tài khác cũng đi tới.

Với tư cách là thiên tài đã từng vào trong Bách Niên bí cảnh, bọn hắn cũng rất muốn nhìn một chút xem người khác tiến bộ như thế nào. Nhìn xem người chỉ là Thánh cấp nhất tinh đã được Phong hầu rốt cuộc có chỗ nào hơn người.

- Tới rất sớm, không thể chờ đợi được để ta giáo huấn một lần hay sao?

Hô Duyên Chính Hùng xuất hiện trên Đấu Hoàng đài, nhìn Sở Mộ, khóe miệng nở nụ cười lạnh:

- Đã tới vậy thì bắt đầu luôn đi.

Sở Mộ mở to mắt, ánh mắt rất là bình tĩnh, thanh tịnh, không có bởi vì đối phương tới chậm và khiêu khích mà tức giận. Bởi vì không nhất thiết phải làm như vậy.

- Rất tốt, rút kiếm, để cho ta thấy cái gọi là tông chủ tông môn Kiếm tu rốt cuộc kiếm pháp mạnh mẽ tới đâu.

Hô Duyên Chính Hùng nói, bộ dáng dường như rất tự tin về bản thân mình.

Hô Duyên Chính Hùng cũng có một chút hiểu biết về Sở Mộ, Sở Mộ đối với Hô Duyên Chính Hùng này cũng có một chút lý giải.

Hô Duyên Chính Hùng cũng không phải là kiếm tu, thậm chí hắn cũng không có tu luyện qua kiếm pháp. Từ lúc bắt đầu tu luyện cho tới hiện tại hắn chỉ tu luyện thuật pháp, bản thân lại có thiên phú hơn người. Bởi vậy thuật pháp vô cùng cường đại.

Bất quá thì sao chứ?

Tay phải Sở Mộ vươn ra, một đám hỏa diễm nhảy ra, sau đó bắt đầu kéo dài, tạo thành một thanh kiếm. Đúng là Liệt Hoàng Linh Kiếm, tản mát ra khí tức nóng rực. Ngay cả không khí bốn phía dường như cũng bị thiêu đốt, nhiệt độ nhanh chóng tăng lên.

Thân kiếm nhẹ nhàng run lên, lập tức bắn ra một đạo kiếm quang màu đỏ, tốc độ cực nhanh, mang theo lực lượng mạnh mẽ không gì so bì nổi bắn về phía Hô Duyên Chính Hùng.

- Uy lực không tệ, đủ để uy hiếp được Thánh cấp tam tinh, bất quá đây không phải là thực lực chân chính của ngươi a?

Hô Duyên Chính Hùng vừa nói, một mặt giơ tay lên, đầu ngón trỏ nhẹ nhàng duỗi ra. Lập tức có một đạo quang mang màu xanh bắn ra, lập tức đánh trúng kiếm quang màu đỏ, đánh nát kiếm quang.

Đạo quang mang màu xanh sau khi đánh nát kiếm quang vẫn bảo trì tốc độ cao bắn về phía Sở Mộ. Sở Mộ hơi vung kiếm, đánh nát quang mang màu xanh kia.

Đây bất quá chỉ là công kích mang tính thăm dò mà thôi.

Hai người đều có một chút lý giải về đối phương, nhưng mà những lý giải này đều chỉ là mặt ngoài, không đủ sâu.

Ý tứ ban đầu của Sở Mộ là muốn mượn nhờ đối phương làm tăng độ quen thuộc với tu vi Vạn Cổ cảnh nhị trọng thiên. Dù sao hắn cũng vừa vặn đột phá tu vi, còn không hoàn toàn củng cố, cũng không có hoàn toàn thích hợp với cỗ lực lượng mới này.

Chiến đấu không thể nghi ngờ là một phương thức làm quen vô cùng không tệ. Mà đối thủ của hắn cũng là một thiên tài khó có được, có lẽ có tư cách để làm đối tượng cho hắn ma luyện.

Nếu như Hô Duyên Chính Hùng biết rõ suy nghĩ của Sở Mộ, đoán chừng sẽ tức điên lên.

- Kiếm tu thường am hiểu cận thân chiến đấu, tác chiến ở cự ly xa không bằng thuật tu.

Một thiên tài lên tiếng.

- Căn cứ vào tư liệu chúng ta nắm giữ, Sở Mộ trước đây chiến đấu toàn bộ đều là cận thân chiến đấu. hiển nhiên hắn am hiểu cận thân chiến đấu. Chiến đấu cự ly xa hắn ta không có nắm chắc, cho nên lần này hắn ta nhất định sẽ thua.

- Nhìn thật kỹ xem, nhìn vị Chân Kiếm hầu này chống cự thế nào.

- Nếu như hắn mất mặt, nhất định cũng không dám ở lại nơi này, sẽ phải xám xịt rời đi. Cả đời cũng không dám tiến vào Hoàng Đô lần nữa.

Trong tiếng nghị luận của mọi người, duy chỉ có một mình Hô Duyên Chính Đình là không có nói một lời.

Vốn hắn không có định tới, bởi vì loại mặt hàng như Hô Duyên Chính Hùng căn bản không được hắn đặt vào trong mắt. Coi như hắn không có tiến vào Bách Niên bí cảnh, mà Hô Duyên Chính Hùng lại tiến vào trong bí cảnh thì hắn cũng không đặt Hô Duyên Chính Hùng vào trong mắt.

Cấp độ bất đồng mang tới chênh lệch, đây là thứ không thể bù đắp một cách dễ dàng như vậy.

Mục đích lần này hắn tới đây là vì Sở Mộ.

Người này là tông chủ tông môn kiếm tu, được xưng có thể dùng tu vi Thánh cấp nhất tinh chém giết Thánh cấp tứ tinh, được xưng là Kiếm Thánh Vạn cổ yêu nghiệt. Đây mới là mục tiêu của hắn, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Rốt cuộc là thật hay là giả, phải tận mắt nhìn một lần mới biết được. Nếu như là thật, đối phương có tư cách khiến cho hắn rút kiếm chiến một trận.

Thiên tài luôn luôn tịch mịch.

Càng là thiên tài lại càng tịch mịch, bởi vì bằng hữu càng ít, đối thủ càng ít.

So với việc so bằng hữu, Hô Duyên Chính Đình càng hi vọng mình có một đối thủ cường đại, một đối thủ có thể chống lại hắn.

Chiến đấu giữa Sở Mộ và Hô Duyên Chính Hùng rốt cuộc cũng bùng nổ.