Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 260: Ai có thể ngăn cản ta! (1)




Tốp đầu, một bóng người màu xanh nhạt và một bóng người màu vàng gần như cùng tiến lên, chẳng phân biệt được trên dưới.

Bóng người màu xanh nhạt là Luyện Thanh Vân. Bóng người màu vàng nhạt là Hoàng Phủ Trường Thiên.

Trong mười người, lại lấy Luyện Thanh Vân và Hoàng Phủ Trường Thiên vì đầu. Bất luận là các phương diện thiên phú tu luyện hay mức độ kiếm khí tinh thần thuần khiết, và nắm giữ các loại thân pháp, hai người bọn họ đều đứng đầu. Bởi vậy hiện tại, hai người bọn họ có thể vượt xa khỏi tốp đầu, cùng tiến lên. Bọn họ cách đám người phía sau tới hai mươi mấy thước.

Sở Mộ điều động ngoại kiếm khí, nhanh chóng hình thành một bức tường kín, đè ép về phía Nam Cung Hạo Dương.

Trong phạm vi tám thước, ngoại kiếm khí ngưng tụ ra bức tường khí, vẫn có đầy đủ uy lực nhất định. Mặc dù không có cách nào tạo ra quá nhiều ngăn cản đối với đối phương, trong nháy mắt sẽ bị đánh bại, nhưng trong nháy mắt như vậy đủ khiến cho đối phương dừng lại một chút.

Thân pháp Hoàng Phủ Thủy Điệp lay động, giống như một con hồ điệp xuyên hoa, tới sát bên cạnh bức tường khí liền nhảy vọt qua. Nam Cung Hạo Dương quát lạnh một tiếng, hai mắt bắn ra ánh sáng rừng rực bao hàm lửa giận. Nắm đấm hình thành chưởng kiếm khí màu lửa đỏ ngưng tụ hung hăng chém xuống.

Xuy.

Một tiếng động phát ra. Bức tường khí giống như một tấm vải bị trực tiếp xé rách. Nam Cung Hạo Dương lấy phong thái ngang ngược xông qua. Hung hãn đuổi theo về phía Sở Mộ. Ngón tay như kiếm liên tục vung lên trong hư không. Nhất thời, từng kiếm khí màu lửa đỏ đan vào nhau, nhanh vô cùng bắn về phía Sở Mộ.

Uy lực của kiếm khí màu lửa đỏ cũng không cường đại. Mục đích không phải muốn giết chết Sở Mộ, mà sẽ tạo thành ngăn cản đối với Sở Mộ, khiến tốc độ của hắn giảm xuống. Sở Mộ dường như mọc con mắt ở phía sau, thân hình lắc lư. Từng kiếm khí màu lửa đỏ đều thất bại.

- Đáng chết!

Nam Cung Hạo Dương thầm mắng một tiếng, khai hỏa toàn bộ hỏa lực. Kiếm khí màu lửa đỏ phun trào. Hai chân chợt dùng lực đạp một cái xuống mặt đất, giống như một hỏa tiễn bắn nhanh. Trong nháy mắt hắn đã vượt qua Hoàng Phủ Thủy Điệp, đuổi theo Sở Mộ.

Hoàng Phủ Thủy Điệp thoáng cái bị vượt qua, hơi ngẩn người. Nhưng nàng không có tăng nhanh tốc độ. Bởi vì nàng nhìn ra được, lúc này Nam Cung Hạo Dương chỉ là nhất thời đang tranh khí. Toàn lực thi triển thân pháp như vậy, chỉ càng tăng thêm mức độ tiêu hao kiếm khí, chỉ có thể vượt lên trước một điểm. Thời điểm kiếm khí tiêu hao quá nhiều, tốc độ sẽ phải chịu ảnh hưởng rõ ràng, không thể không giảm xuống.

Cảm giác được phía sau có khí tức nóng bỏng đè ép đến, trong đáy mắt Sở Mộ hiện lên một tia khác thường. Hắn âm thầm kinh ngạc. Không hổ danh là một trong những Thập Cường. Cho dù tinh luyện không phải là hệ phong lấy tốc độ làm danh xưng, nhưng ở phương diện tốc độ vẫn rất nhanh. Nhất là lực bạo phát hệ hỏa kinh người.

Chân Nam Cung Hạo Dương đạp thật mạnh trên mặt đất. Thân thể lực lượng và kiếm khí trong nháy mắt bạo phát. Hai thành Hỏa Chi Ý Cảnh dung hợp nảy sinh lực đẩy cường đại. Tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi. Mỗi một bước rơi xuống đất đều sẽ lưu lại vết chân cháy đen.

Mắt thấy mình cách người trước mặt càng lúc càng gần, trong mắt Nam Cung Hạo Dương lóe lên một tia dữ tợn. Đột nhiên, giống như bị hoa mắt. Hắn thấy tốc độ của bóng người trước mặt lại được nâng cao, dần dần kéo dài khoảng cách đối với hắn.

Bất đắc dĩ, Sở Mộ đành tăng Phong Chi Ý Cảnh lên tới hai thành. Từ đó, tốc độ lần thứ hai được nâng cao, lại kéo dài khoảng cách với Nam Cung Hạo Dương.

- Tiểu đệ đẹp trai, ngươi tên là gì? Tỷ tỷ ta là Trầm Nhiêu.

Khi Sở Mộ bay về phía trước, lại đuổi kịp người trước mặt. Những nhân với tướng mạo diêm dúa loè loẹt, hình dáng như ma quỷ lộ ra vẻ mặt mị hoặc cười, nhìn Sở Mộ, khiến người ta trong nháy mắt có loại hoa mắt thần mê.

Nhưng Sở Mộ lại chỉ thản nhiên cười, không trả lời. Hắn biết, có vài nữ nhân trời sinh thích đùa giỡn người khác, xem đây là thú vui, đồng thời tự xưng “Tỷ tỷ“. Bởi vậy mặc dù nữ nhân Trầm Nhiêu này hình như không lớn hơn so với hắn mấy tuổi, vẫn mang theo một loại khí tức quyến rũ, có thể nói là vưu vật, Sở Mộ cũng không hề động tâm.

Vèo một tiếng, tốc độ của Sở Mộ lại được nâng cao, trực tiếp lướt qua Trầm Nhiêu, chỉ lưu lại một bóng lưng cho nàng.

- Tu vi kiếm khí thập đoạn đỉnh phong, lĩnh ngộ chí ít hai thành Phong Chi Ý Cảnh. Thân pháp cũng tu luyện tới mức độ viên mãn. Đó rốt cuộc là đệ tử kiếm phái nào lại kiệt xuất như vậy?

Trầm Nhiêu cũng không lưu tâm, trái lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sở Mộ lộ ra thần sắc suy nghĩ.

Tôn Trường Phong tinh tu chính là kiếm khí quyết hệ phong, thân pháp hệ phong, lĩnh ngộ cũng hai thành Phong Chi Ý Cảnh, tốc độ cực nhanh. Hoàng Phủ Băng Ngưng tinh tu chính là kiếm khí quyết hệ băng. Thân pháp tuy rằng không phải hệ băng, nhưng trong lúc bay vút đi vẫn khiến cho nhiệt độ không khí xung quanh không ngừng giảm xuống.

Thân hình Tôn Trường Phong lay động, lúc trái lúc phải, khiến Hoàng Phủ Băng Ngưng căn bản cũng không có cơ hội vượt qua được. Trên thực tế, tốc độ của Hoàng Phủ Băng Ngưng cũng không giống như Tôn Trường Phong, không có cách nào vượt qua. Chỉ là thấy thân hình Tôn Trường Phong ở phía trước chợt trái chợt phải rất chướng mắt.

Sở Mộ cũng giống như một trận gió thổi tớ. Hoàng Phủ Băng Ngưng quay đầu nhìn lại, trong đáy mắt hiện lên một tia hàn quang. Ngón tay tinh tế giống như xanh nhạt vậy bắn trong không khí, trêu chọc qua. Dường như kích thích dây đàn vô hình vậy. Nhất thời, từng kiếm khí băng lạnh ở trong không khí, đan vào nhau thành một lưới kiếm, chắn ngang đường núi.

Khí tức băng lạnh đáng sợ. Không khí xung quanh bị một tầng sương trắng mỏng manh che phủ. Sở Mộ nhanh chóng tới gần. Ngón tay như kiếm nhẹ nhàng điểm ở trên không khí. Từng kiếm khí bắn ra, bắn nhanh ở trên lưới kiếm băng hàn do kiếm khí đan vào nhau, thiêu đốt. Nhất thời lưới kiếm tan vỡ. Sở Mộ không gặp chút trở ngại nào xông qua.

Ống tay áo vung lên, một trận gió cuồn cuộn nổi lên thổi về phía Hoàng Phủ Băng Ngưng. Cát bay đá chạy, có tới mà không có lui thì thật không có lễ.

Một tiếng hừ lạnh vang lên. Ngay cả không khí cơ hồ cũng kết băng. Gió thổi tới còn chưa va chạm vào Hoàng Phủ Băng Ngưng, cũng đã muốn đông cứng lại, khó có thể tạo ra ngăn cản gì đối với nàng. Ngoại kiếm khí ngưng tụ thành bức tường khí. Hoàng Phủ Băng Ngưng nhất thời không để ý trực tiếp xông vào bức tường khí. Mặc dù nàng không có bị thương nhưng tốc độ chợt giảm xuống.

- Còn có ba người nữa.

Sau khi lướt qua Hoàng Phủ Băng Ngưng, Sở Mộ nhìn chằm chằm vào ba bóng lưng phía trước, thầm nghĩ.

Thân hình Tôn Trường Phong lay động lúc trái lúc phải không ngừng, ngăn cản bất kỳ khả năng bị đột phá nào. Nhưng Sở Mộ giống như một làn gió, thừa dịp thân hình Tôn Trường Phong, quỷ dị xuyên qua từ một khe hở.

- Sao có thể như vậy được!

Vẻ mặt Tôn Trường Phong khiếp sợ. Hắn đã tu luyện thân pháp hệ phong tới viên mãn. Phong Chi Ý Cảnh còn lĩnh ngộ được hai thành. Làm sao có thể sẽ bị một gia hỏa thập đoạn đỉnh phong vượt qua được.