Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2597: Không sợ hãi




Bất quá các Vương hầu trình diện trừ Sở Mộ ra cũng chỉ có chín mà không phải là mười người.

Ba Vương hầu ngoại tính diện kiến toàn bộ. Sáu người khác là Vương hầu nội tính.

Khi giới thiệu tới một vị Vương hầu nội tính gọi là Định An hầu thì Định An Hầu như cười như không nói với Sở Mộ.

- Chân Kiếm hầu ghi một chữ dạy bảo quá tốt. Bất quá liệu có phải hầu gia đã ra tay quá nặng với khuyển tử hay không?

- Chẳng lẽ Thị vệ của tiểu hầu gia không có chuyển cáo lời ta nói hay sao?

Trên mặt Sở Mộ hiện lên vẻ nghi hoặc.

- Ta đã nhắc nhở qua, mở ra sẽ gặp nguy hiểm.

Định An Hầu nghe vậy vẻ mặt cứng lại, chợt lại nhìn Sở Mộ thật sâu, không nói gì thêm.

Dùng tâm cảnh hắn không có lẽ nên tức giận ở đây. Địa vị, thân phận của đối phương trên lý luận tương đương với hắn.

Bất quá cũng không phải tất cả Vương hầu đều có tâm cảnh như Định An Hầu. Định Giang Hầu hiển nhiên là một người tính tình táo bạo.

- Chân Kiếm Hầu. Thứ nhất ngươi khiến cho chấ tử ta tâm thần bị thương, hiện tại lại còn đang hôn mê. Không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại. Có phải ngươi đã quá không đặt chúng ta vào mắt hay không?

Định Giang Hầu trực tiếp đứng dậy, vừa mới mở miệng đã trách cứ, chấp vấn Sở Mộ.

- Ngươi là ai?

Sở Mộ hỏi ngược lại đối phương. Chữ mà hắn ghi kia uy lực mạnh bao nhiêu hắn hiểu rõ, tâm thần bị thương nhất định là thật. Nhưng bất quá là vết thương nhẹ, không có khả năng trọng thương dẫn tới hôn mê.

- Định Giang Hầu.

Định Giang Hầu cười lạnh nói.

- Ồ?

Trên mặt Sở Mộ hiện lên vẻ bừng tỉnh.

- Hóa ra là ngươi. Xem ra ngươi không biết trong pháp lệnh Hoàng triều, người dưới phạm thượng sẽ có tội gì?

Lời này vừa nói ra, người ngồi bốn phia đều có chút kỳ quái.

Vẻ mặt, ngữ khí của Sở Mộ đều giống như đang giễu cợt Định Giang Hầu không có đầu óc, còn hết lần này tới lần khác mang pháp lệnh Hoàng triều ra nói. Đúng vậy, trong Hoàng triều, người dưới phạm thượng có thể xem nhẹ có thể coi là nặng. Nhưng mà cũng phải xem có truy cứu hay không. Nếu như không truy cứu như vậy sẽ rất nhẹ, không đề cập tới. Nhưng nếu như muốn truy cứu thì sẽ rất ngheime trọng, thậm chí còn nguy hiểm cho tính mạng.

Định Giang Hầu tính tình táo bạo, đồng thời cũng nổi danh không có đầu óc. Nhưng mà đồng thời hắn cũng rất là ghét người khác coi hắn như vậy.

Lúc này Định Giang Hầu bởi vì nổi giận mà khuôn mặt đỏ bừng, lực lượng mạnh mẽ không gì so bì nổi từ trong cơ thể hắn cuồn cuộn lan tràn ra. Đó là lực lượng Thánh cấp thất tinh, một khi bạo phát ra sẽ lập tức tạo thành tổn thương chí tử cho Sở Mộ. Nhưng mà Sở Mộ bị khí tức cường đại như vậy trùng kích, vẻ mặt lại không thay đổi, giống như đó bất quá chỉ là một hồi gió mát mà thôi.

- Định Giang hầu, nơi này là Nhạc Hoàng điện.

Thanh âm tràn ngập uy nghiêm của Thanh Ẩn Vương từ bên cạnh truyền tới, tựa như chuông lớn gõ vang khiến cho vẻ mặt Định Giang Hầu biến đổi, đem lửa giận của mình đè xuống.

Nơi này là Nhạc Hoàng điện, hiện tại lại là Tẩy Trần yến. Cho dù hắn có không có đầu óc tới đâu, tính tình táo bạo tới đâu, nhưng mà có thể trở thành Vương hầu thì cũng hiểu rõ ý nghĩa của nơi này. Nếu như động thủ ở đây, chẳng khác nào là vả vào mặt Đế Hoàng, hậu quả chờ đợi hắn rất là nghiêm trọng, một kết cục rất không xong.

Vì một Hô Duyên Chính Kiệt không đáng để hi sinh lớn như vậy. Nhưng mặc dù như vậy Định Giang Hầu vẫn hung dữ nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, giống như muốn nuốt luôn toàn bộ người Sở Mộ.

Sở Mộ lại không sợ hãi một chút nào.

Phản ứng của hắn, lời nói của hắn đều khiến cho người khác ý thức được, đây không phải là một nhân vật đơn giản có thể để cho bọn hắn tùy ý nắn bóp. Nếu như không cẩn thận nhất định sẽ bị phản kích một cách sắc bén.

Bất quá Vương hầu nội tính cuối cùng cũng là Vương hầu nội tính. Đối với Vương hầu ngoại tính cũng không có bao nhiêu nhiệt tình. Sáu vị Vương hầu nội tính còn lại đối với Sở Mộ đều có thái độ ôn hòa. Về phần ba vị Vương hầu ngoại tính kia lại rất thích thú thân cận với Sở Mộ.

Tẩy Trần yến diễn ra vui vẻ, hiển nhiên dùng Thân vương và Vương hầu làm chủ, đây dù sao cũng là cao tầng Hoàng triều. Về phần những người khác lại có cảm giác trở thành chất phụ gia. Nhưng mà dù thế nào bọn hắn cũng có thân phận không tầm thường.

Vương hầu nội tính mới được phong như Sở Mộ nhất định sẽ có rất nhiều người tới nịnh bợ hắn. Đáng tiếc hắn chỉ là một Vương hầu ngoại tính, lại có tu vi không cao. Một Vương hầu ngoại tính như vậy nhất định khó có thể đứng vững gót chân ở trong Hoàng Đô.

Sở Mộ cũng muốn được như vậy. Bởi vì hắn vốn không định dừng chân ở trong Hoàng Đô. Lần này bất quá hắn bị Đế Hoàng Thương Lan gọi tới. Sau Bách niên bí cảnh hắn sẽ rời khỏi Hoàng Đô, trở về Chân Kiếm tông. Cơ hội tới Hoàng Đô lần nữa cũng rất tít.

Không có người tới nịnh bợ hắn, hắn cũng vui vẻ vì được yên tĩnh.

Nói là mở tiệc tẩy trần cho khách phương xa tới là hắn, nhưng ma xem ra hiển nhiên không phải. Sở Mộ chỉ đứng ở một góc hưởng thụ rượu ngon.

- Chân Kiếm hầu quả thực là nhã sĩ.

Một đạo thanh âm vang lên, Sở Mộ quay đầu nhìn sang. Người nói là một trong ba Vương hầu ngoại tính, tôn hiệu là Chính Chân hầu.

- Chính Chân hầu cũng không phải như vậy hay sao?

Sở Mộ cười nói. Chính Chân hầu này xem như là một nho sinh. Nhưng mà tu vi của đối phương không thấp, là Vạn Cổ cảnh bát trọng thiên.

Chính Chân hầu nâng chén mời, uống một ngụm rượu rồi ngồi xuống ở vị trí cách Sở Mộ không xa.

- Chân Kiếm hầu mới tới Hoàng Đô, khó tránh khỏi sẽ bị người ta có chủ ý.

Chính Chân hầu nói.

- Dưới chân thiên tử ai dám làm xằng làm bậy chứ?

Sở Mộ cười nói. Ở nơi khác nói những lời này nhất định sẽ bị người ta chê cười. Nhưng mà nếu như ở tại Hoàng Đô lại là chân lý.

Chính Chân hầu cũng hiểu rõ, dưới chân Thiên tử không có kẻ nào dám làm xằng làm bậy, phá hư quy củ. Đây hiển nhiên cũng là một lý do, nhưng mà nếu như bản thân không có sợ hãi thì tất cả quy củ sâm nghiêm cũng chỉ là mây bay.

Chuyện này khiến cho Chính Chân hầu có chút bội phục Sở Mộ. Mặc dù chỉ có tu vi Vạn Cổ cảnh nhất trọng thiên sơ kỳ, nhưng mà lại can đảm, can đảm này không kém hơn những cường giả Thánh cấp cao giai kia. Theo như lời đồn, người này đã từng chém giết qua Thánh cấp lục tinh. Có lẽ cũng không phải là giả vờ a. Cho dù là mượn lực lượng bảo vật cũng là như vậy.