Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2532: Hình thái thứ nhất của Kiếm Vực (Thượng)




Sau khi nhận được kết tinh huyễn, Sở Mộ lấy mười tám viên kết tinh huyễn đặt ở xung quanh phía trên người của Sở Tàng Phong. Linh trí của Sở Tàng Phong đã đạt đến đại thành. Có năng lượng thích hợp chống đỡ, bắt đầu nhanh chóng diễn sinh ra công pháp thích hợp của hắn.

Tu luyện không để ý tới năm tháng.

Xuân qua hạ tới, hạ qua thu tới, cuối thu đông gặp.

Sườn núi xanh biếc đã sớm điêu linh. Chỉ còn lại có loại cây ngoan cường vẫn đứng vững vàng, mặc cho gió táp mưa sa.

Một bóng người bước chậm ở trong núi hoang, nhàn nhã giống như đi dạo trong hậu viện, thoải mái giống như mây cuộn mây tan.

Gió lạnh như băng thổi qua, sắc bén giống như lưỡi đao, thổi qua trên mặt, có cảm giác đau đớn.

Bóng người bước chậm bỗng nhiên dừng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn lên. Bầu trời có vài phần xám xịt. Có nhiều đám màu trắng tư do bay xuống đất, vô cùng vô tận, giống như tinh linh từ trên trời hạ xuống, bay lượn linh hoạt ở trong thiên địa, lay động ở dưới gió đông lạnh giá tập kích tới.

Sở Mộ xòe bàn tay ra. Một mảnh màu trắng lặng lẽ hạ xuống, rơi vào trong lòng bàn tay của hắn. Đó là một bông hoa tuyết màu trắng, trong suốt, lạnh lẽo thấu xương.

Bàn tay khẽ run lên. hoa tuyết trong suốt lạnh lẽo tan ở trong thiên địa. Càng lúc càng nhiều hoa tuyết khắp bầu trời rơi xuống. Trong lúc rơi xuống, chúng phủ trắng khắp núi đồi, biến thành một mảnh màu trắng, tràn ngập đất trời.

Tuyết rơi.

Đây là lần đầu tiên sau khi đi tới thế giới Thâm Lam, Sở Mộ nhìn thấy tuyết rơi. Rất hiếm thấy.

Đứng ở trên núi, nhìn tuyết trắng khắp bầu trời bay xuống, trời đất dường như yên lặng. Duy chỉ có thể nghe thấy những bông hoa tuyết bay xuống, trở nên rõ ràng, ở bên tai dần dần phóng đại, tràn ngập toàn thế giới.

Dưới sự yên lặng tuyệt đối, nguyên thần khẽ động. Bên trong thế giới tinh thần, lực thần hồn theo đó điều động, lấy phương thức kỳ lạ tràn ra. Lực thần hồn dường như biến thành từng đóa, dung nhập vào trong hoa tuyết, khuếch tán ra. Hoa tuyết bắt đầu từ bốn phía xung quanh, từng mảnh từng mảnh truyền lại, càng lúc càng xa.

...

- Tuyết rơi...

- Lần trước tuyết rơi, là lúc nào?

- Là năm mươi mấy năm trước...

- Đây là tuyết sao? Lần đầu tiên thấy. Thật là đẹp mắt.

Không chỉ có chỗ của Chân Kiếm Tông có tuyết rơi. Ở các nơi khác của hoàng triều Thương Lan cũng có tuyết rơi.

Rất nhiều tuyết trắng giống như tinh linh trong thiên địa, trong lúc múa lên, theo gió tràn ngập ở trên mặt đất, núi hoang, núi rừng, bình nguyên, đầm lầy. kKhông chỗ nào nó không có mặt.

Lần này tuyết rơi, diện tích che phủ lớn hơn so với trước kia. Không chỉ bao trùm toàn bộ hoàng triều Thương Lan, thậm chí ngay cả các vực xung quanh hoàng triều cũng bị bao trùm hơn phân nửa. Có thể nói là trong ngàn năm từ trước tới nay, lần đầu tiên diện tích tuyết rơi che phủ lớn như vậy.

Nhiệt độ càng ngày càng thấp. Người bình thường không thể không mặc áo bông dày để chống lại cái lạnh. Người tu luyện có tu vi hơi thấp, cũng khó tránh khỏi cảm thấy hơi hàn tập kích toàn thân. Nhất định phải chống lạnh thật tốt, bằng không có thể sẽ chịu ảnh hưởng.

Mà người có tu vi khá cao, vẫn mặc trường bào, không khiếp sợ nóng lạnh. Tuyết rơi mang đến hơi lạnh, còn chưa đủ để khiến cho bọn họ cảm nhận được sự uy hiếp.

Rất nhiều nơi, các hài tử mặc áo bông dày, giống như bọc bánh chưng, đều chơi nặn người tuyết, ném tuyết. Bọn chúng chơi rất vui vẻ, tới mức quên cả trời đất. Một vài người tu luyện công pháp đặc biệt, cũng nhân cơ hội này, trắng trợn tu luyện.

Tuyết có lực lượng của tuyết. Bình thường, tu luyện công pháp có liên quan tới tuyết, muốn tìm hiểu lực lượng tuyết đều tương đối khó khăn. Vởi vì đã có nhiều năm chưa từng có tuyết rơi. Nhưng bây giờ lại khác. Tuyết lớn như vậy, mang đến cảm xúc trực tiếp rõ ràng, rất dễ tìm hiểu.

Bởi vậy, dưới tuyết lớn rơi đầy trời, không ít người tu luyện công pháp tuyết và tìm hiểu lực lượng tuyết, đều có tiến bộ cực lớn, thực lực cường đại hơn.

...

Trong tuyết lớn, trên ngọn núi có hai người đang đứng ở tương đối xa đối diện nhau. Chính là hai đệ tử nòng cốt của Chân Kiếm Tông.

- Lâm sư huynh, chiêu tiếp theo, là kiếm pháp ta vừa tìm hiểu ra. Mời ngươi chỉ giáo một chút.

Người bên trái chắp tay nói.

- Sư đệ khách khí. Đến đây đi.

Lâm sư huynh đứng bên phải nói.

- Lâm sư huynh, một chiêu này của ta tên là Mạn Thiên Phi Tuyết.

Tiếng nói vừa dứt, xuất kiếm, đâm ra một kiếm vào trong tuyết lớn, giống như bị đồng hóa với tuyết. không nhìn thấy, cũng không nghe thấy. Chỉ có tiếng tuyết rơi.

Hai mắt Lâm sư huynh nheo lại, nhìn chằm chằm vào phía trước. Trong tuyết bay, dường như có kiếm quang sắc bén, mạnh mẽ thoáng hiện. Chung quy chỉ là kiếm pháp mới thành lập, vẫn tương đối thô ráp. Nhìn như huyền diệu, kì thực có dấu vết.

Dưới kiếm quang, từng mảnh tuyết cuốn tới, tập kích. Mỗi mảnh tuyết bay đều giống như kiếm phong, mang theo phong quang đáng sợ, cắt qua tất cả.

- Thô ráp. Miễn cưỡng chỉ có thể tính là nửa chiêu...

Lấy lực thần hồn dung nhập hoa tuyết, “nhìn” được một cảnh này, Sở Mộ thầm nghĩ.

- Trường Hà Bất Tức!

Lâm sư huynh khẽ quát một tiếng, trong chớp mắt xuất kiếm. Kiếm quang này bắn phát ra. Trong chớp mắt, không biết Lâm sư huynh đã đâm ra bao nhiêu kiếm. Mỗi một kiếm đều mang theo một đạo kiếm quang sáng chói, hội tụ thành một sông dài kiếm quang, lao nhanh không dừng.

Ở dưới cảm ứng của Sở Mộ, tất cả huyền bí của một chiêu này đều hiện ra rõ ràng.

Sau khi Lâm sư huynh này nghiên cứu tinh thông Trường Hà Kiếm Pháo do Sở Mộ sáng tạo ra, lấy tinh túy của Trường Hà Kiếm Pháp, lại thêm hiểu biết của mình, cùng nhiều lần chiến đấu, cuối cùng diễn hóa ra nhất thức tuyệt chiêu Trường Hà Bất Tức này.

Một chiêu này so với Mạn Thiên Phi Tuyết tự nghĩ ra, rõ ràng phải hoàn thiện rất nhiều. Uy lực cũng cường đại hơn.

Tuyết bay ở dưới kiếm quang Trường Hà bị xé nát, hóa thành từng mảnh tuyết bị nghiền nát cuốn đi, đánh bay đối phương, đồng thời cũng đánh ra một dải đất chân không. Sau khi dừng lại một hơi thở, lại có tuyết bay rơi xuống, phủ lên trên.

...

- Một mảnh tuyết bay, chính là một kiếm. Bao nhiêu tuyết bay, là bấy nhiêu kiếm...

Trong tuyết lớn, có một bóng người lẳng lặng đứng thẳng. Kiếm ở trong vỏ. Tay cầm ở trên chuôi kiếm, hai mắt sáng lên. Toàn thân bị tuyết lớn bao trùm, biến thành một người tuyết.

Một hơi thở, hai hơi thở, ba hơi thở...

Nửa khắc đồng hồ... Một khắc đồng hồ... Hai khắc chuông...

Trong thiên địa yên tĩnh, vang lên từng tiếng kiếm du dương. Sóng chấn động lan ra. Trong mơ hồ, dường như có thể nhìn thấy một vòng gợn sóng màu bạc khuếch tán ra, tràn ngập bốn phía xung quanh. Bất chợt, một kiếm đâm ra. Kiếm quang này tản ra, dung nhập vào trong từng mảnh tuyết, từ trên trời rơi xuống. Mỗi mảnh tuyết rơi xuống đều mang phong quang kinh người. Chỉ là khơi rơi xuống đất, trong chớp mắt lại tiêu tan trong vô hình. Bởi vì hoa tuyết không chịu nổi lực lượng của thanh kiếm.