Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2504: Cường thế (Hạ)




Chỉ là một Thánh cấp thất tinh cũng dám càn rỡ.

Mạnh mẽ, hung tàn như vậy khiến cho đám Thánh cấp bát tinh, thất tinh còn lại liên tục bỏ cuộc giữa đường.

Bọn hắn cũng không phải đồng bọn bền chắc như thép, là từng người riêng lẻ. Về phần liên thủ thì không thực tế. Sau khi liên thủ, phá vỡ lực lượng phòng hộ bên ngoài tòa tháp, bảo vật bên trong phân phối thế nào đây?

Không phải là đối thủ thì chỉ có thể lui lại.

Tòa tháp năm mươi thước, đối với cường giả Thánh cấp bát tinh, Thánh cấp thất tinh mà nói có độ khó quá lớn. Mà tòa tháp cao ba mươi thước đã bị khai phá hết, bảo vật đã bị người ta lấy đi hết.

Đám Thánh cấp bát tinh sau khi lùi lại bỗng nhiên nhìn về phía đám cường giả Thánh cấp thất tinh kia.

Không có cách nào đoạt được bảo vật từ trong những tòa tháp còn lại, như vậy cũng chỉ có thể ra tay từ chỗ những người khác. Thánh cấp thất tinh chính là một mục tiêu không tệ.

Những cường giả Thánh cấp thất tinh kia dường như cũng ý thức được điểm này, không chút do dự, lập tức bộc phát ra tốc độ cao nhất thoát đi. Ai cũng không muốn bị nhìn chằm chằm vào, biến thành con mồi.

Các cường giả Thánh cấp bát tinh tự nhiên sẽ không để cho bọn hắn đào tẩu dễ dàng như vậy được. Cứ như thế một trận đuổi giết diễn ra.

Tòa tháp trước mặt đám Sở Mộ không còn có ai tranh đoạt nữa.

Xuất kiếm, công kích, lực lượng phòng hộ bên ngoài toa tháp này vô cùng mạnh mẽ. Chỉ có song kiếm của Sở Mộ mới có thể rung chuyển.

Long ngâm hổ khiếu, Chu Tước, Huyền Vũ. Lực lượng tứ tượng gia trì, lực lượng tăng lên nhiều, lực công kích của Sở Mộ cũng tăng cường thêm một bước.

Dưới song kiếm, thi triển kiếm thức, cố gắng đạt tới mục tiêu trong khoảng thời gian ngắn phá vỡ phòng hộ của tòa tháp. Mau chóng thu hoạch bảo vật bên trong. Nếu như có người thu xong, nhất định sẽ ra tay với tòa tháp bên này.

Thời gian là tất cả, giành giật từng giây mới là vương đạo.

Có thể tưởng tượng được bảo vật bên trong tòa tháp cao năm mươi thước này tuyệt đối tốt hơn hai loại tháp thấp hơn còn lại.

Tòa tháp này quả thực giống như là phúc lợi cho tu luyện giả tiến vào trung tâm Vạn Cổ thánh thành vậy.

Đương nhiên phúc lợi cũng phải có mạng mới có thể nắm được, thực lực không đủ, chỉ có một con đường chết mà thôi.

Gợn sóng không ngừng lan tràn ra, lực lượng phòng hộ dưới thân kiếm của Sở Mộ không ngừng suy yếu đi.

Rốt cuộc, phanh một tiếng, lực lượng phòng hộ bị đánh tan. Bốn người Sở Mộ lập tức phóng lên trời, tiến vào trong tòa tháp.

Bọn hắn biết rõ bên trong có thủ hộ giả tồn tại, cho nên trong nháy mắt tiến vào tòa tháp đã đề cao cảnh giác, toàn lực phòng bị. Nhưng mà quỷ dị là không có gặp phải bất luận công kích gì.

- Chuyện gì xảy ra?

Luyện Hồng Vân kinh ngạc hỏi.

- Cẩn thận.

Cổ Loạn Không nói.

Trong tòa tháp rất rộng lớn, chỉ có ở giữa có một đám quang mang màu đen tản mát ra lực lượng chấn động kinh người

Trong quang mang màu đen kia mơ hồ có thể thấy được có đồ vật.

Lực lượng kinh người chấn động, lại không có bất kỳ nguy hiểm nào, hiển nhiên là bảo vật.

- Chẳng lẽ không có thủ hộ giả?

Dương Chiến Thiên kinh ngạc không thôi.

Tất cả mọi người không có lập tức hành động, mà đề cao cảnh giác, lại cảm giác không được chút nguy cơ nào. Lực lượng thần hồn lan tràn, trải rộng bốn phía, không có phát hiện gì khác.

Vì ngăn ngừa cường giả Thánh cấp cửu tinh khác tới tranh đoạt bảo vật, bốn người Sở Mộ hành động, nhanh chóng phóng tới bảo vật. Chỉ thoáng cái đã xuất hiện ở trước bảo vật, vươn tay chộp tới.

Khi bàn tay của Thiên lỗi do Sở Mộ khống chế chạm tới quang mang màu đen. Quang mang màu đen lóe lên, biến mất không thấy gì nữa. Ngay sau đó một tia khí tức nguy hiểm vô cùng giống như từ trong hư vô hiện lên, khiến cho mi tâm bốn người Sở Mộ nhảy dựng lên. Không chút do dự, bốn người phát động toàn lực, né sang một bên.

Kiếm quang rập rạm chằng chịt giống như mưa to lập tức tán loạn.

Một đạo quang mang màu đen tràn ngập âm hàn xẹt qua không trung, kiếm quang rậm rạp, sáng rực giống như là băng tuyết gặp ánh sáng mặt trời, nhanh chóng tiêu tán.

Cảm giác nguy cơ mãnh liệt vô cùng giống như giòi trong xương, tập trung vào đám người Sở Mộ, khiến cho bọn hắn sởn hết cả gai ốc, lui về phía sau, né tránh rồi xuất kiếm.

Môt đạo bóng đên thủy chung vẫn tập trung vào Sở Mộ, cơ hồ dán sát người, ánh mắt lạnh lẽo mà âm hàn kinh người khiến cho Sở Mộ tuy rằng cách Thiên lỗi nhưng vẫn có thể cảm nhận được.

Song kiếm chấn động, bao phủ tám hướng, không có góc chết. Kiếm quang mạnh mẽ bắn ra, giống như là quả cầu bao phủ lấy toàn thân.

Sở Mộ nắm bắt được một bóng đen đang nhanh chóng thối lui.

Đạo quang mang màu đen kia biến mất không thấy gì nữa, phía trước là một đạo bóng đen.

Thân cao gần hai trượng, nhìn không cường tráng một chút nào, ngược lại còn có chút thon gầy. Mái tóc ngắn màu tím, làn da đen nhánh lõa lồ, một nửa mặt đeo mặt nạ, hai mắt màu tím. Tay phải đang nắm một thanh đoản đao màu đen.

- Nhân tộc hèn mọn, Thiên lỗi không bảo hộ được các ngươi đâu.

Thanh âm quái dị từ trong miệng đối phương truyền ra, khiến cho bốn người Sở Mộ khẽ giật mình.

Trong tòa tháp ba mươi thước và bốn mươi thước trước đó, quái vật mà đám người Sở Mộ gặp, trong lúc chiến đấu trừ rống lên một tiếng ra căn bản không có nói chuyện. Nhưng mà đầu quái vật trước mắt không ngờ lại có thể mở miệng nói chuyện.

Trong lời nói của đối phương đã lộ ra một tin tức hắn cũng không phải là nhân tộc, chỉ là, Sở Mộ chưa từng thấy qua chủng tộc nào như vậy.

- Ngươi là ai?

Luyện Hồng Vân không nhịn được hỏi.

- Khặc khặc khặc, ta chính là Ma tộc.

Người quái dị này cười nói, ngữ khí cao cao tại thượng, giống như đám người Sở Mộ chỉ là con sâu cái kiến, là con mồi.

- Cổ Nhận Âm Ảnh ta sẽ tiễn đám nhân tộc hèn mọn các ngươi đi.

- Nếu như chúng ta hèn mọn, vậy một thủ hộ giả bị vây khốn ở ở nơi này như ngươi cũng không biết hèn mọn tới đâu.

Sở Mộ bỗng nhiên nói.

- Nhân tộc hèn hạ, ta muốn các ngươi chết.

Giống như bị chọc giận, Cổ Nhận Âm Ảnh này giận dữ hét lớn, thanh âm trở nên sắc bén. Thân ảnh lóe lên, trong lúc sưu sưu, chín đạo thân ảnh xuất hiện, khí tức nhất trí, phảng phất như đều là chân thân.

- Thử võ đạo Ma tộc chúng ta đi.

Chín đạo thân ảnh giao thoa, khó có thể phân biệt được quỹ tích, bắn thẳng bốn người Sở Mộ.

- Mặc kệ ngươi là nhân tộc hay là Ma tộc, người nào ngăn ta, giết không tha.

Hai mắt Sở Mộ tràn ngập tinh mang như kiếm, hướng lên trên đỉnh đầu. Thanh Long chi linh mở rộng, giương nanh múa vuốt, một tiếng long ngâm vang vọng. Lực lượng của Sở Mộ tăng lên nhiều, xuất kiếm, uy lực càng thêm cường đại hơn.