Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 244: Muốn sao? Cầm đồ Để đổi (1)




Cùng lúc đó, một bóng đen to lớn giống như mũi tên từ phía dưới bắn ra, mở cái miệng to như chậu máu hung hăng cắn một cái. Tiếng hàm răng va chạm khiến người ta cảm thấy hàm răng tê buốt, xương cốt tê dại.

Từng tiếng kêu kinh ngạc vang lên, không che giấu được sự kinh hãi trong lòng. Nhưng bóng đen hung mãnh cắn phải khoảng không. Đầu ngón chân Sở Mộ nhẹ nhàng điểm ở trên miệng của con cá sấu vừa khép lại, kiếm khí bắn ra, Tật Phong Lược Ảnh thi triển. Vèo một tiếng, hắn giống như mũi tên nhọn bay đi.

Tõm.

Một tiếng động vang lên. Con cá sấu lại rơi vào trong đầm lầy, biến mất. Nhưng cảm giác nguy cơ lại không có biến mất. Loại cảm giác này, dường như bị người ở trong bóng đêm nhìn chằm chằm vào, toàn thân không được tự nhiên.

Sở Mộ đã có thể khẳng định được, con cá sấu kia tuyệt đối không phải là mãnh thú. Bị khí tức kia tập trung, khiến toàn thân hắn cứng đờ. Cho dù là mãnh thú sánh ngang nửa bước Hóa Khí, tuyệt đối cũng không có cách nào làm được điều này.

Không phải là mãnh thú, lại lợi hại như vậy. Đó chính là yêu thú vượt qua mãnh thú.

Hai chữ yêu thú hiện ra trong đầu, trong lòng Sở Mộ thầm rùng mình, tốc độ lại nâng cao.

Mà bởi vì Sở Mộ gặp tập kích tốc độ rớt xuống, thanh niên mắt tam giác dẫn đầu vượt lên trước hơn mười thước, đã tới gần cái cây khô.

- Ha ha, năm thanh đoản kiếm đều là của ta.

Thanh niên mắt tam giác bắn ra ánh sáng vô cùng mừng rỡ. Tuy rằng hắn nói Sở Mộ cùng nhau hành động, nhưng đó chẳng qua là một sự cầu an, tuyệt đối không có ý sẽ phân chia thanh đoản kiếm.

Thịt béo gần tới tay, đến lúc đó, hắn vì Kinh Đào Kiếm Phái lập được công lao không nhỏ. Tuyệt đối có thể nhận được không ít phần thưởng. Vừa nghĩ đến đây, vẻ mặt thanh niên mắt tam giác lộ ra hồng quang, động lực mười phần.

- Sở sư huynh, tất cả năm thanh đoản kiếm này sẽ thuộc về Kinh Đào Kiếm Phái chúng ta.

Nữ kiếm giả nửa bước Hóa Khí đứng ở bên cạnh Sở Hà vui vẻ ra mặt.

- Lần này số lượng người của chúng ta tuyệt đối sẽ vượt qua các kiếm phái khác. Nhất định có thể nhận được càng nhiều phần thưởng của vương thất.

Một người tu vi nửa bước Hóa Khí khác cũng mừng rỡ.

Sở Hà không nói gì, thần sắc của hắn rất bình tĩnh. Nhưng trong lòng hắn cũng có ý tưởng tương tự.

Thanh niên mắt tam giác cuối cùng lướt qua mặt đầm lầy, rơi vào một đoạn nhánh cây trên thân cây khô. Thân hình lắc một cái, một tay chụp vào một thanh đoản kiếm gần đấy.

Thanh đoản kiếm sắp vào tay, đột nhiên quanh thân hắn có một trận gió thổi qua. Mắt hắn chợt hoa lên. Thanh đoản kiếm đã không thấy hình bóng. Hắn liền vội vàng ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy một bóng người giống như tinh linh trong gió đang phất phới, giống như không có trọng lượng bay xung quanh cái cây khô một vòng. Tất cả năm thanh đoản kiếm đều bị lấy đi.

- Cái gì!

Mọi người nhất thời ồ lên. Thật ngờ rằng, cuối cùng người lấy được năm thanh đoản kiếm, không phải là nửa bước Hóa Khí chạy tới trước, mà là thập đoạn hậu kỳ chạy tới sau.

- Các hạ, lòng ngươi không nên quá tham lam.

Sắc mặt của thanh niên mắt tam giác trầm xuống. Trong mắt hắn lóe lên một tia tức giận. Tay phải đã cầm chuôi kiếm, vận sức chờ phát động.

Sở Mộ đứng ở trên một nhánh cao hơn của cái cây khô, từ trên cao nhìn xuống thanh niên mắt tam giác, thần sắc lạnh lùng. Năm thanh đoản kiếm cắm ở bên hông, phóng ra năm vòng ánh sáng màu đỏ, khiến Sở Mộ nhìn qua giống như ngọn đèn lớn đặc biệt dễ thấy được.

- Ngươi có thể lưu lại một thanh đoản kiếm, cho bản thân ngươi. Bốn thanh đoản kiếm khác, tốt nhất vẫn là giao cho ta.

Thanh niên mắt tam giác chậm rãi rút kiếm ra, vừa chậm rãi nói. Lời nói đầy khí phách, tràn ngập nhuệ khí.

- Giao cho ngươi? Có thể. Ngươi lấy cái gì tới trao đổi?

Sở Mộ không nhanh không chậm nói.

- Ngươi nói cái gì?

Thanh niên mắt tam giác nghe được Sở Mộ nói, đầu tiên là vui vẻ, tiếp theo sắc mặt lại một lần nữa trầm xuống. Hắn có cảm giác mình đang bị đùa giỡn. Lúc này hắn càng phẫn nộ hơn, một kiếm chỉ thẳng vào Sở Mộ. Kiếm khí bám trên lưỡi kiếm sắc bén bắn ra, tập trung vào Sở Mộ.

Nhưng Sở Mộ chỉ liếc mắt nhìn hắn, hoàn toàn không để ý tới khí tức đang tập trung vào mình. Thân hình Sở Mộ lắc lư, hóa thành một trận gió mạnh, lưu lại một tia tàn ảnh, bắn ra ngoài.

- Đừng mơ tưởng trốn thoát được!

Thanh niên mắt tam giác tức giận quát một tiếng, chém ra mấy đạo kiếm khí. Tiếp theo, bản thân hắn bắn ra, đuổi theo.

Thân hình Sở Mộ ở giữa không trung vẽ ra một đường vòng cung, tránh mấy đạo kiếm khí. Sau đó, hắn nhanh chóng tìm điểm hạ xuống. Lúc này, hắn tập trung tinh thần cao độ, đề phòng con yêu thú cá sấu khủng khiếp kia lại tập kích.

Vừa điểm mũi chân xuống cành khô trên mặt đầm lầy, toàn thân hắn thoải mái bay lên một lần nữa. Cùng lúc đó, cảm giác bị khí tức hung hãn dữ dằn tập trung lại xuất hiện. Sở Mộ vội vàng rút kiếm ra, chém xuống một cái. Hơn mười đạo kiếm khí phá không bay vụt đi, chém xuống mặt đầm lầy, khiến mặt đầm lầy nổ tung. Thời khắc khí lưu bắt đầu khởi động, Sở Mộ nhân cơ hội, tăng tốc độ nhanh hơn.

Bóng đen lại một lần nữa bay ra. Thanh niên mắt tam giác vừa lúc chạy như bay đến, chớp mắt sẽ cùng bóng đen xông tới va chạm vào nhau. Sắc mặt hắn đại biến, kinh hãi vạn phần, vội vàng đâm ra một kiếm, điểm ở trên thân thể của con cá sấu. Ngụy Kiếm Khí sắc bén lại hoàn toàn không làm gì được làn da dày của con yêu thú cá sấu. Kiếm khí bạo phát. Người thanh niên mắt tam giác vội vàng mượn lực lao vọt lên khoảng không.

Một tiếng gào thét vang lên. Người thanh niên mắt tam giác qua khóe mắt thoáng nhìn bóng đen giống như trường tiên ném đến. Không khí bạo liệt phát ra những âm thanh ba ba. Hắn không kịp kinh hãi, nhất thời bị đánh trúng. Lập tức, hắn chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân dường như bị đập nát. Một cảm giác đau đớn kịch liệt đáng sợ vạn phần không có cách nào hình dung lại quét tới toàn thân, rót vào xương tủy linh hồn. Trước mắt hắn biến thành màu đen. Hắn chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi. Toàn thân đã không có cách nào khống chế được, rơi vào mặt đầm lầy.

Tõm. Một tiếng động vang lên. Thân thể của thanh niên mắt tam giác thoáng cái liền chìm vào bên trong đầm lầy, hai tay vô lực vung vẩy, cuối cùng hoàn toàn chìm vào bên trong đầm lầy biến mất.

Mà Sở Mộ lại nhân cơ hội này nhảy lên vài lần, trở lại chỗ cũ. Trên người của hắn xuất hiện ánh sáng màu đỏ sậm, sáng long lanh chói mắt đến cực điểm. Thừa lúc Sở Mộ vừa rơi xuống đất, những thân hình xung quanh lắc lư, lập tức hình thành vòng vây, bao vây xung quanh Sở Mộ.

Thần sắc mỗi người đều không tốt. Trong hai mắt bọn họ bắn ra sự sắc bén cùng vài phần tham lam, tập trung vào năm thanh đoản kiếm đang được cắm bên hông của Sở Mộ. Bước chân bọn họ chậm rãi hoạt động tới gần, thắt chặt vòng vây.

Sở Mộ thản nhiên không khiếp sợ, mỉm cười. Thân hình hắn lắc một cái. Mọi người chỉ cảm thấy mắt hoa lên. Còn có người cảm giác được một trận gió từ bên cạnh thổi qua. Khi tập trung nhìn lại, đã không còn thấy được bóng hình của Sở Mộ đâu nữa. Bên cạnh còn truyền đến một tiếng cười khẽ:

- Các ngươi cảm thấy, lấy bản lãnh của các ngươi có thể giữ ta lại được sao?