Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2391: Bạch Long Môn (Hạ)




Bạch Long Môn chính là một bá chủ ở Bạch Long Trấn, không người nào dám trêu chọc Bạch Long Môn. Đơn giản là nghe tin đã sợ mất mật.

Cho nên khi Sở Mộ đi tới Bạch Long Trấn, ở trong một tửu quán hỏi thăm vị trí ucả Bạch Long Môn, trong nháy mắt, người bên trong tửu quán đều rời khỏi chỗ ngồi. Tất cả đều chạy ra khỏi tửu quán. Trong đó bao gồm cả chưởng quỹ và tiểu nhị tửu quán. Mỗi người đều dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, giống như Sở Mộ là mãnh thú và hồng thủy nào đó.

- Ta đến từ tiểu thế giới Thiên Tài, nhận nhiệm vụ diệt trừ Bạch Long Môn.

Sở Mộ nói.

Mọi người hai mặt nhìn nhau. Một lúc lâu, mới có một người khá lớn mật tiến vài bước tới gần.

- Các hạ, ngươi thật sự đến vì diệt trừ Bạch Long Môn sao?

Người này hỏi hắn.

- Không sai.

Sở Mộ gật đầu, giọng nói vô cùng kiên định, âm thanh thản nhiên, mang theo một loại lực lượng khiến người ta tin tưởng.

Tực lượng tinh thần của Sở Mộ cường đại. Tiếng nói của hắn, mang theo chấn động tinh thần của hắn. Còn đối phương, chẳng qua là một kẻ yếu, không có cách nào chống đỡ, thoáng cái tin tưởng Sở Mộ.

- Bạch Long Môn là ở chỗ này.

Người này với giọng nói kích động, chỉ về phía một phương hướng:

- Chỉ cần đại nhân ngươi cứ đi về phía này, sẽ nhìn thấy sơn môn Bạch Long Môn.

Sắc mặt những người khác đều đại biến. Mỗi người vội vàng tránh ra, dường như đang trốn tránh ôn dịch.

- Cảm ơn.

Sở Mộ nói, thân hình lóe lên, rời khỏi tửu quán, biến mất ở trước mắt mọi người. Giống như tất cả những gì xảy ra vừa rồi, chẳng qua là ảo giác.

Sau khi Sở Mộ rời khỏi đó, một lúc lâu người chỉ đường cho hắn mới tỉnh táo lại. Biết mình vừa nói cái gì, làm cái gì, sắc mặt người này đại biến, tái nhợt một mảnh, mồ hôi lạnh tuôn ra, toàn thân run rẩy.

...

Tốc độ của Sở Mộ cực nhanh, dọc theo phương hướng người kia chỉ, bay nhanh tới.

Bạch Long Môn là một môn phái, sẽ có kiến trúc khiến người ta tương đối dễ chú ý. Cho nên, Sở Mộ không cần biết địa điểm cụ thể của Bạch Long Môn, chỉ cần biết phương hướng chính, như vậy là đủ rồi.

Ước chừng hai khắc sau, Sở Mộ thấy được một sơn môn.

Sơn môn này toàn thân màu trắng sữa, làm bằng bạch ngọc nham thạch trân quý, giống như một một cổng vòm, vô cùng lớn. Độ cao khoảng chừng hơn trăm thước. Trên cổng vòm có khắc hình rồng tinh xảo, trông rất sống động, giống như sắp sống lại, bay lượn cửu tiêu.

Sơn môn như vậy so với sơn môn Chân Kiếm Tông, còn xa xỉ hơn. Không thể không nói, Bạch Long Môn ức hiếp bách tính, có tài lực phong phú.

Nhìn sơn môn cao lớn xa hoa này, Sở Mộ lại có vài phần hứng thú với Bạch Long Môn.

Trong khi làm nhiệm vụ, tất cả những gì lấy được đều thuộc về thuộc cá nhân. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cũng sẽ nhận được phần thưởng nên có từ tiểu thế giới Thiên Tài. Lại nói tiếp, xem như là một lần hành động được cả hai.

Nếu như nhiệm vụ đơn giản, bình thường thu hoạch trong khi làm nhiệm vụ cũng tương đối bình thường, không đáng coi trọng. Nhưng nhiệm vụ diệt trừ Bạch Long Môn này, hiện tại xem ra hình như có thể thu hoạch không hề tệ.

Chỗ sơn môn của Bạch Long Môn có hai người tu luyện Niết Bàn Cảnh trấn thủ. Bọn họ mặt không đổi sắc, thần sắc lãnh đạm. Thời điểm khi Sở Mộ xuất hiện, cặp mắt của hai người bắn ra tinh quang. Tinh quang lợi hại này giống như thanh kiếm, bắn ra, xuyên qua hư không, rơi vào trên mặt Sở Mộ, dường như muốn đâm thủng Sở Mộ.

Từ trong ánh mắt của bọn họ, Sở Mộ cảm nhận được một sự hung ác.

Hai người này tuyệt đối là người hai tay dính không ít máu tanh.

- Đứng lại. Ngươi là người phương nào, tới bản môn có chuyện gì?

Một người trong đó ngăn cản lối đi của Sở Mộ, quát hỏi.

- Ta à? Tới đây diệt trừ Bạch Long Môn.

Sở Mộ không nhanh không chậm nói.

Một câu nói ra, nhất thời khiến cho hai người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Bọn họ cho rằng mình xuất hiện huyễn thính.

Hắn nói cái gì?

Tới đây diệt trừ Bạch Long Môn sao?

Chỉ dựa vào một Niết Bàn Cảnh như hắn sao?

- Cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Xoay người, lăn khỏi nơi này. Bằng không, ta sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là sống không bằng chết.

Một đệ tử Bạch Long Môn đưa tay chỉ vào Sở Mộ, lớn tiếng quát. Giọng điệu tràn ngập uy hiếp.

Sở Mộ không khỏi mỉm cười.

Đệ tử của một môn phái ở nơi hẻo lánh, chỉ có thể xưng vương xưng bá ở bên trong phạm vi có hạn. Kiến thức nông cạn, ý thức cũng không theo kịp, cho rằng những người thực lực như mình đã là rất cường đại.

Giống như Bạch Long Môn, môn chủ và bốn vị trưởng lão đều là Thánh cấp đê giai. Đối rất nhiều người mà nói, đó là tồn tại giống như thần. Nhưng đối với cường giả chân chính, lại không phải là cái gì cả.

Chỉ có điều Bạch Long Môn nơi địa phương hẻo lánh, ít tiếp xúc cùng bên ngoài. Tin tức không đủ nhanh, thực sự có cảm giác của ếch ngồi đáy giếng.

Không thể không nói, đây là một nỗi bi ai.

Cho nên, thời điểm Sở Mộ nghe thấy một Niết Bàn Cảnh đê giai ở trước mặt mình kêu gào, uy hiếp mình cái gì gọi là sống không bằng chết, hắn hoàn toàn không có chút phẫn nộ nào. Chẳng qua là cảm thấy rất nực cười.

Ngươi sẽ để ý một con kiến hôi ở trước mặt mình nhe nanh múa vuốt sao?

Nếu vì vậy mà cảm thấy phẫn nộ, chỉ có thể nói rõ, tâm tính chưa đủ tốt.

- Xem ra, ngươi tự tìm đường chết.

Thấy ý cười hiện lên trên gương mặt Sở Mộ, đối phương nhất thời tức giận, sắc mặt thâm trầm, khóe mắt hiện lên dư quang. Sát khí từ trên người bắn ra.

Hắn ra tay hoàn toàn không chậm trễ. Thanh kiếm phía sau lưng được rút ra khỏi vỏ. Kiếm quang rét lạnh giống như thu thủy, chợt lóe lên. Hơi lạnh kéo đến, sát ý tới người.

Một người khác không hề động, mà khoanh hai tay, trên mặt hiện ra một nụ cười lạnh.

Nói thì chậm, nhưng mọi chuyện xảy ra rất nhanh. Một kiếm cắt qua không khí, chém về phía cánh tay Sở Mộ, với ý định chặt đứt cánh tay Sở Mộ, sau đó chậm rãi hành hạ đến chết.

Chỉ có đây là một ý tưởng tuyệt vời, nhưng không có cách nào thực hiện.

Ngay cả kiếm cũng không rút ra, Sở Mộ chỉ đưa tay ra. Ngón trỏ cùng ngón giữa nhẹ nhàng kẹp một cái. Hắn liền kẹp lấy lưỡi kiếm đối phương chém tới, giống như rơi vào trong tảng đá lớn thái cổ, không chút sứt mẻ.

Hai ngón tay phát lực, chấn động lắc một cái. Một tiếng gãy chói tai vang lên, khiến da dầu người ta tê dại. Lưỡi kiếm đã bị hai ngón tay của Sở Mộ cứng rắn bẻ gẫy. Hai ngón tay nhẹ nhàng búng một cái. Trong thần sắc kinh ngạc, sợ hãi của đối phương, mũi kiếm gãy giống như tia chớp lao nhanh, đâm rách trời cao. Hào quang lóe lên, đâm vào giữa chân mày của đối phương.