Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 239: Cuộc chiến chấm dứt chấp niệm thứ hai (2)




Hắn có kinh nghiệm chém giết phong phú, phản ứng cực nhanh. Ngay lập tức hắn vung kiếm lên. Từng kiếm khí ngang trời bắn ra, bao trùm phạm vi hơn mười thước quanh thân. Vô số vết cắt vẽ ra từng vết tích trên mặt đất. Từng gốc cây bị chém đứt, ngã xuống. Cảnh tượng hỗn loạn, nhìn thấy mà giật mình.

Thân hình Sở Mộ lại quỷ dị xuất hiện ở cách đó hơn mười thước, tới gần Lâm Lạc Thủy. Lâm Lạc Thủy quát chói tai một tiếng, xuất kiếm. Một kiếm giống như nước chảy dâng lên, lao về phía Sở Mộ.

Mí mắt nhẹ nhàng vừa nhấc lên, đồng tử bắn ra sát khí ép người. Thân hình lắc lư, Lâm Lạc Thủy chỉ cảm thấy hoa mắt, mất đi mục tiêu. Sắc mặt nàng đại biến, vội vàng vung lên, chém một kiếm về phía sau. Kiếm khí cuộn trào mãnh liệt, giống như nước dập dờn bồng bềnh, bảo vệ toàn thân.

Phong quang đáng sợ chém đến. Một tia ánh sáng màu vàng nhạt chói mắt đến cực điểm, khiến đồng tử Lâm Lạc Thủy run lên. Hai mắt không chịu nổi, híp lại một cái. Ngay lập tức, nàng cảm giác toàn thân rét run. Sát khí sắc bén ép người rót vào toàn thân. Xương tủy cùng linh hồn, da thịt tê liệt. Toàn thân lạnh cứng.

Tiếp theo, kiếm quang dừng lại. Cảm giác đau đớn bị xé rách quét tới toàn thân. Trên mặt Lâm Lạc Thủy đầy vẻ kinh hãi. Trong mắt lộ vẻ thần sắc không thể tưởng tượng nổi. Nàng kinh ngạc nhìn Sở Mộ. Chỉ cảm thấy bóng dáng Sở Mộ càng lúc càng trở nên mơ hồ.

Nàng theo bản năng đưa tay ra sờ bên hông. Cảm giác ấm áp. Khi đưa bàn tay tới trước mắt, mơ hồ thấy khắp bàn tay là một màu đỏ thắm chói mắt. Ý thức dần dần mất đi, rơi vào trong bóng tối.

- Chết... Chết rồi...

Người thanh niên mắt tam giác hai mắt trợn trừng, thần sắc không thể tưởng tượng nổi, nhìn thi thể Lâm Lạc Thủy bị chém ngang lưng biến thành hai đoạn. Hắn thì thào lẩm bẩm một câu, gương mặt liên tục co quắp.

Một kiếm chém chết Lâm Lạc Thủy xong, Sở Mộ bỗng nhiên nhìn về phía thanh niên mắt tam giác. Anh mắt lợi hại giống như một kiếm xuyên thủng hư không. Sát khí ép người. Thanh niên mắt tam giác tim không tự chủ đập mạnh. Không ngờ trong nháy mắt hắn chợt cảm thấy hồi hộp.

- Chờ một chút.

Người thanh niên mắt tam giác đột nhiên quát lên:

- Kẻ muốn giết ngươi chính là nàng, mà không phải ta. Ta chẳng qua là được nàng ta thuê làm mà thôi. Hiện tại nàng chết rồi, chúng ta không thù không oán. Nhông nhất thiết phải tiếp tục đánh tiếp nữa

Nói xong, thanh niên mắt tam giác từng bước một lui về phía sau, nhanh chóng tăng thêm khoảng cách giữa hắn và Sở Mộ. Vừa rồi ra tay, hắn đã biết mình có chút khinh thường đối phương. Đối phương thực lực như vậy, tuyệt đối không phải là thập đoạn hậu kỳ bình thường. Thậm chí có thể sánh ngang với thập đoạn đỉnh phong. Lại nhìn thấy Sở Mộ sạch sẽ lưu loát một kiếm chém chết Lâm Lạc Thủy, trong lòng thầm so sánh, hắn cảm thấy cho dù cuối cùng mình có thể chém chết đối phương, nói không chừng cũng sẽ bị thương. Lại nói Lâm Lạc Thủy cũng đã chết, cho dù mình chém chết đối phương, cũng không có thu được lợi ích gì. Chính là được một mất mười.

Đồng tử Sở Mộ khẽ run lên, bước chân dừng lại. Thanh niên mắt tam giác vội vàng tăng tốc độ lui về phía sau nhanh hơn. Khi khoảng cách cũng đủ xa, hắn nhanh chóng xoay người thi triển thân pháp rời đi. Ở đó chỉ lưu lại một người đang đứng và một thi thể đã bị cắt thành hai đoạn.

Nhìn bóng lưng thanh niên mắt tam giác rời đi, Sở Mộ mặt không đổi sắc. Không phải hắn muốn buông tha cho thanh niên mắt tam giác này. Mà vừa rồi, sau khi chém chết Lâm Lạc Thủy, chấm dứt chấp niệm thứ hai, linh hồn của hắn không tự chủ được rung lên. Một loại biến hóa phát sinh, khiến hắn không thể không dừng bước lại.

Lúc này, có một trận gió to từ trong không trung thổi đến...

Tiếng vù vù vang vọng xung quanh. Từng đợt gió to từ trong hư vô sinh ra, giốn như che trời lấp đất từ phía xa thổi đến, giống như sóng lớn vô hình cuồn cuộn cuộn trào mãnh liệt đánh thẳng tới, thổi qua rừng cây. Cây cối lay động, lá cây lắc lư va chạm, phát ra những tiếng xào xạc. Từng chiếc lá rụng xuống, bay lượn xoay quanh.

Sở Mộ giống như bị người ta làm định thân pháp, đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích. Chưng chỉ thấy hai mắt của hắn lại đặc biệt sáng ngời. Dường như đồng tử biến thành hai ngọn đèn hiệu nhỏ bắn ra ánh sáng kinh người.

Bên trong đồng tử, một tia ánh sáng màu xanh nhạt giống như khói mù lượn lờ, hoặc như dòng nước trong suốt chảy xuôi qua. Một tia hiểu ra đột nhiên xông lên đầu.

Từng đợt gió to từ phía xa thổi đến, thổi qua Sở Mộ, giống như bị một lực lượng vô hình dẫn dắt. Từng làn gió vờn quanh ở bên cạnh Sở Mộ, lẩn quẩn, hình thành một tia ánh sáng màu xanh nhạt, giống như sợi tơ vờn quanh toàn thân hắn.

Mái tóc dài màu đen của Sở Mộ tung bay, góc áo trường sam kêu phần phật, giống như thần tiên muốn ngồi gió lướt đi.

Phía xa gió to thổi tới càng lúc càng mãnh liệt, phát ra những tiếng vù vù chấn động. Cây cối xung quanh lay động kịch liệt hơn. Những tiếng xào xạc không ngờ trở nên có chút chói tai. Toàn bộ đất trời dường như chỉ còn lại có một loại gió lớn thổi tới cùng với tiếng cành lá lắc lư.

Giờ phút này, Sở Mộ cảm thấy suy nghĩ của mình trở nên rõ ràng nhất từ trước tới nay. Tất cả ý nghĩ thông thuận, trong suốt giống như thủy tinh, không có chút tỳ vết nào.

Vương Lân cùng Lâm Lạc Thủy vẫn luôn là chấp niệm của Sở Mộ lúc trước. Đó là chấp niệm nhất định phải hóa giải. Bằng không, cho dù linh hồn hoàn toàn dung hợp, trong đó cũng tồn tại một vết bẩn.

Mặc dù đến bây giờ, Sở Mộ còn chưa hiểu quá rõ ràng về sự huyền bí trong linh hồn. Nhưng hắn lại biết, linh hồn càng cường đại càng tinh thuần, vậy lợi ích lại càng lớn. Chí ít, ở trên phương diện tìm hiểu lĩnh ngộ có chỗ độc đáo.

Vương Lân chết, Lâm Lạc Thủy chết, đối với Sở Mộ mà nói, đây là phương pháp trực tiếp nhất cũng đơn giản nhất để chấm dứt chấp niệm trong linh hồn.

Nhất thời, ở trong sự thông thấu hiểu rõ này, từ trong không trung có gió to thổi tới. Trong linh hồn Sở Mộ có sự thông thấu tinh thuần mà trước đó chưa từng có. Hắn chợt dâng từng đợt cảm ngộ. Đó lkà cảm ngộ về gió, cảm ngộ đối với gió.

Chỉ cần nơi nào có không khí tồn tại, sẽ có gió tồn tại.

Khí lưu trong không khí hình thành lưu chuyển. hình thành gió. Khí lưu lưu chuyển rất nhỏ thong thả, hình thành gió nhẹ. Khí lưu lưu chuyển trở nên nhanh hơn, hình thành gió to. Gió là không hình không sắc không vị, không nhìn thấy, sờ không tới, chỉ có thể dựa vào khí lưu lưu chuyển để cảm giác.

Chẳng qua là điều này là đối người bình thường. Đối với người lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh, gió là tồn tại có hình có sắc, có thể nhìn thấy được, sờ được.

Phong Chi Ý Cảnh, chính là chỗ ảo diệu nào đó của gió, cần được tìm hiểu, hiểu rõ, nắm giữ.

Trong vòng một thành ý cảnh, chỉ là da lông của ý cảnh mà thôi. Chỉ cần tiếp xúc được ý cảnh, đối với mức độ tăng trưởng về uy lực kiếm thuật gần như có thể quên đi. Từ một thành đến ba thành, là ý cảnh nhập môn, đã có thể bước đầu tăng trưởng biên độ uy lực kiếm thuật, cũng có thể tăng trưởng biên độ thân pháp liên quan tới uy lực.