Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2365: Xưa nay đi chinh chiến mấy người quay về




Lại xuất kiếm.

Một kiếm này dường như là kiếm pháp nào đó, nó giống như gió mát thổi qua chậm chạp nhưng mang theo lực lượng đáng sợ.

Tiếng nổ thứ mười một!

Năm mươi dặm!

- Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ, Kiếm Lực lục cấp.

Tiếng vang thứ mười hai!

Năm mươi lăm dặm!

- Kiếm Lực thất cấp!

Tiếng vang thứ mười ba!

Sáu mươi dặm!

- Là Kiếm Lực bát cấp!

Sở Mộ nắm giữ Kiếm Lực đạt tới bát cấp đỉnh phong, đây là bình cảnh của hắn.

Tiếng vang thứ mười ba truyền khắp sáu mươi dặm, tất cả mọi người chết lặng.

Đây là cấp độ chỉ có cường giả Thánh cấp nhị tinh mới có thể đạt tới.

Một Niết Bàn Cảnh bát trọng thiên sơ kỳ, lực công kích của hắn đạt tới trình độ của cường giả Thánh cấp nhị tinh, có khả năng sao?

Không có khiêu chiến thần kinh mọi người, Sở Mộ thu kiếm vào vỏ, thân ảnh né tránh Thiên Chung phản kích.

Bình yên rơi xuống đất, bộ dạng của hắn vô cùng nhẹ nhõm, kích thứ mười ba bao phủ sáu mươi dặm cũng không phải cực hạn của hắn, là hắn có giữ lại.

- Ta từng nghe nói hắn một kiếm tuyệt sát một Thánh cấp nhất tinh hậu kỳ, đây vẫn chưa phải cực hạn của hắn.

- Đúng vậy, nghe nói hắn nắm giữ một chiêu kiếm pháp uy lực cường đại, thanh thế kinh người, lần này hắn không dùng.

- Gia hỏa này thực giữ lại.

Hai cường giả Thánh cấp cao giai trên cao cười khổ.

Công kích Thiên Chung còn có giữ lại, không sử dụng toàn lực, điểm này làm người ta phải than thở, không rõ khá tốt, hiểu rõ lại bị đả kích, cho dù bọn họ là cường giả Thánh cấp cao giai cũng là đả kích.

Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ nhưng có lực công kích uy hiếp Thánh cấp nhị tinh, không biết có bao nhiêu sẽ bị đả kích vì điều này.

- Ngươi không dùng toàn lực?

Lăng Kiếm Nhất dùng nh mắt hoài nghi nhìn Sở Mộ.

- Trọng yếu sao?

Sở Mộ hỏi ngược lại, lúc này nhiều người ngạc nhiên.

Đúng vậy, phải dùng toàn lực, trọng yếu sao?

Trọng yếu, đối với người khác mà nói tuyệt đối trọng yếu, bởi vì không dùng toàn lực sẽ không lấy được thành tích tốt ở Thiên Chung.

Không trọng yếu, đối với Sở Mộ mà nói hắn chỉ có tu vi Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ mà thôi, thể hiện lực công kích sánh ngang Thánh cấp nhị tinh đã đủ, làm vậy đã có vô số người khiếp sợ, vô số người hồi hộp, thậm chí tuyệt vọng, đã thế không cần tiến thêm một bước.

Đúng vậy, Sở Mộ không có dùng toàn lực, tối thiểu hắn không dùng chân ý đâm. Không có thi triển ba đại kiếm chiêu.

Dương danh, vừa đạt là đủ rồi.

- Cốc huynh, mang ta đi chinh chiến thiết bích đi.

Sở Mộ nói.

- Được!

Cốc Thiểu Kiệt chết lặng trả lời, đúng, hắn chết lặng, từ vừa mới bắt đầu kích động hối hận khẩn trương, sau đó hắn biến thành chết lặng.

Yêu nghiệt, đây là yêu nghiệt.

Một đám người, hơn nữa còn có một lớn người đang đi về hướng chinh chiến thiết bích.

Vào lúc này bất kể là thiên tài ngoại môn nhất mạch hay nội môn nhất mạch cũng không có tâm tư đâm chọc làm gì, nội tâm của bọn họ chỉ có một suy nghĩ, yêu nghiệt đã ra đời.

Vạn Tuyệt Phong, bức tường lưu danh, Chảng Thiên Chung, hiện tại là chinh chiến tường sắt.

Nếu như Sở Mộ có thể lấy được thành tích tốt nhất tại chinh chiến thiết bích. Hắn sẽ trở thành truyền kỳ trong thiên tài tiểu thế giới.

Bọn họ cũng tận mắt nhìn thấy truyền kỳ ra đời.

...

Chinh chiến thiết bích, đó là một vách tường màu đỏ.

Vách tường màu đỏ sậm giống như có vô số máu tươi lắng đọng nhiều năm tạo thành, nó đứng sững sững trên thiên địa.

Khí tức thiết huyết bộc phát tận trời.

Những thiên tài đi tới nơi này đều dừng bước trước bức tường, bởi vì đi về nơi xa hơn tương đương bắt đầu chinh chiến.

- Sở huynh, lần này vẫn do ta tới.

Lăng Kiếm Nhất nói.

Lần thứ hai hắn thật sự bị đả kích nhưng ý chí cứng cỏi chống đỡ hắn chèo chống, cũng biến thành động lực, động lực thúc đẩy mình tiến bộ, nhưng áp lực quá lớn, lớn đến mức lúc chuyển thành động lực thì Lăng Kiếm Nhất có cảm giác vượt qua phụ tải, dường như thêm một ít sẽ làm bản thân hắn sụp đổ.

Hoặc là rời khỏi nơi này, hoặc là hắn phải chống lại, tiếp tục khiêu chiến chứng tỏ tiềm lực bản thân.

Không điên không sống.

Hiện tại Lăng Kiếm Nhất muốn như thế, điên cuồng một lần, điên cuồng phát tiết áp lực, phát tiết nội tâm, điều chỉnh khó chịu, không thể nghi ngờ, chinh chiến thiết bích là nơi tốt nhất.

Chinh chiến chinh chiến, chính là chiến đấu, chiến đấu không ngừng.

Cổ ngữ có nói, đi chinh chiến mấy người trở về, từ đó hình dung chinh chiến tàn khốc cỡ nào.

Hít sâu một hơi, Lăng Kiếm Nhất nghiêm túc và quyết tâm, dường như hắn muốn lao vào chiến trường, bước vào tu la sát tràng thập tử vô sinh.

Cất bước đi vào, Lăng Kiếm Nhất đi vào trong khu vực màu đỏ trước vách tường.

Cảm giác có người tiến vào, khu vực màu đỏ rung động và nhiều sợi tơ màu đỏ quấn quanh Lăng Kiếm Nhất, lúc đám tơ quấn quanh, Lăng Kiếm Nhất nghe được tiếng kêu rên, đủ loại âm thanh xuất hiện, chúng như gợn sóng trùng kích thân thể, huyết nhục và tinh thần của hắn.

Những sợi tơ màu đỏ này ngưng tụ thành một thân ảnh cầm kiếm sắc bén tấn công Lăng Kiếm Nhất.

Lăng Kiếm Nhất xuất kiếm, kiếm quang lóe lên chém vào thân ảnh màu đỏ kia, thân ảnh nghiền nát, những thân ảnh khác xuất hiện.

Lăng Kiếm Nhất cứ chém giết như thế, hắn tiến lên, tiến về phía chinh chiến thiết bích.

Lúc bước vào phạm vi của những sợi tơ kia cũng tương đương khiêu chiến chinh chiến thiết bích, khiêu chiến chia làm hai bộ phận, bộ phận thứ nhất là vượt qua phạm vi tơ đỏ tiến tới gần thiết bích, bộ phận thứ hai chính là sau khi tiến tới gần chinh chiến thiết bích.

Cũng không phải mọi người khiêu chiến đều có thể thông qua bộ phận thứ nhất tiến vào chinh chiến thiết bích.

Hiển niên Lăng Kiếm Nhất là người ưu tú trong số người khiêu chiến, cho nên hắn xuất kiếm chém giết rất nhiều thân ảnh tơ đỏ, lúc đi tới thiết bích liền đi vào trong.

Trên chinh chiến thiết bích xuất hiện gợn sóng, thân ảnh Lăng Kiếm Nhất chui vào bên trong.

Lúc này tơ đỏ chung quanh chinh chiến thiết bích lại như mặt kính phản chiếu thân ảnh và vị trí của Lăng Kiếm Nhất, đó là khu vực cát vàng vạn dặm, cát bụi mờ mịt.

Cát vàng, cát bụi, chinh chiến, thường thường làm người ta liên tưởng tới chết chóc.

Lăng Kiếm Nhất đứng trong cát vàng, cát vàng vạn dặm, vô biên vô hạn, gió thổi qua cát bụi đầy trời.

Bỗng nhiên sâu trong cát vàng có từng đạo thân ảnh xuất hiện từ lúc nào, chúng đang bay như gió, cũng đang tới gần.

Từng thân ảnh giống như chân thân, lại giống như cát vàng ngưng tụ mà thành, chúng cầm lưỡi đao sắc bén trong tay, liên tục tấn công Lăng Kiếm Nhất, mỗi một thân đều có lực lượng cường đại, đều là lực lượng cấp độ Niết Bàn Cảnh.