Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 231: Đại Ly sơn cốc. Đấu quyền




Ước chừng sau nửa canh giờ, phó viện chủ Lăng Thương Viêm và bốn vị trưởng lão dừng lại. Hơn bốn trăm đệ tử cũng thi nhau dừng lại theo. Trước mặt bọn họ là một cái sơn cốc. Bốn phía sơn cốc đều là vách núi đá dựng đứng, chỉ vẻn vẹn có một cửa vào và ra, còn dùng một khối đá cực lớn hình tròn chặn lại.

- Sơn cốc này gọi là Đại Ly sơn cốc, là chỗ kiếm viện chuyên dùng để làm chiến trường tranh đoạt top một trăm.

Phó viện chủ quay người nhìn về phía đám đệ tử đằng sau, hai tay chắp sau lưng, cao giọng nói:

- Sau khi bốn vị trưởng lão mở cửa cốc, các ngươi phải đi vào bên trong. Trong sơn cốc tổng cộng có một trăm thanh đoản kiếm. Những đoản kiếm này có khả năng là thứ các ngươi liếc nhìn cái là thấy, cũng có cái cần phải dụng tâm tìm kiếm. Một thanh đoản kiếm đại biểu cho một danh ngạch. Một trăm đoản kiếm chính là một trăm danh ngạch.

- Mặt khác.

Trên mặt Lăng Thương Viêm đột nhiên nở nụ cười kỳ quái:

- Vì thuận tiện cho các ngươi tìm kiếm. Trên mỗi một thanh đoản kiếm đều tản mát ra quang mang màu đỏ.

Nói xong, bốn vị trưởng lão vận chuyển kiếm khí toàn thân, thi nhau ra tay, bắn về phía trước bốn đạo kiếm khí đáng sợ tới cực điểm. Kiếm khí vừa ra, lập tức có cảm giác mạnh mẽ, khiến cho sắc mặt hơn bốn trăm đệ tử đại biến, có cảm giác như đang ở trên một đại dương bao la đang cuồng bạo, dậy sóng, như muốn nhấn chìm bọn họ.

Bốn đạo kiếm khí như thực chất đánh vào trên tảng đá lớn kia, tiếng ầm ầm vang lên. Khối đá này xê dịch sang một bên, lộ ra cửa vào.

- Lũ nhóc con, đi vào đi. Một khi các ngươi nhìn thấy đạn tín hiệu nổ tung trên không sơn cốc thì tranh đoạt chiến chấm dứt. Phải tập hơn bên ngoài cửa sơn cốc.

Lăng THương Viêm cao giọng nói, liếc mắt đảo qua, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt Sở Mộ, như cười như không làm cho Sở Mộ thêm vài phần cảnh giác.

Từ Kiếm Phong liếc mắt nhìn chung quanh, hóa thành một đạo lưu quang trực tiếp xông vào trong sơn cốc. Đám người Sở Hà cũng không cam lòng rớt lại phía sau, trong nháy mắt biến mất, ngay sau đó. Đám đệ tử khác cũng nhao nhao khởi hành, hóa thành mũi tên xông vào trong sơn cốc.

Sau khi người cuối cùng tiến vào sơn cốc, cự thạch nhấp nhô, xê dịch trở về vị trí cũ.

- Bốn bị trưởng lão, đi thôi.

Lăng Thương Viêm nhìn trong chốc lát, vung tay áo lên, thân thể giống như là một con chim, nhảy dựng lên, phóng về phía kiếm viện.

....

Đi vào sơn cốc, mọi người có người kết bạn mà đi, có người đi một mình. Định trước tiên vượt qua người khác tìm được đoản kiếm trước.

Khi Sở Mộ tiến vào, đám người Vương Lân đã sớm không thấy, tìm đoản kiếm cuối cùng cũng là chuyện quan trọng nhất. Nhất là dưới tình huống không biết đạn tín hiệu sẽ nổ lúc nào, cừu hận là thứ yếu, tìm đoản kiếm mới là chuyện quan trọng. Mọi chuyện sau đó lại giải quyết cũng không muộn.

- Tam sư đệ, tiểu sư đệ, ba chúng ta cùng đi một chỗ đi.

La Ngọc Phong nói, Sở Mộ và Trịnh Tu Nhiên đều gật đầu.

Trong sơn cốc có rất nhiều cây cối, có nơi địa hình bằng phẳng, có nơi địa hình dốc đứng, bất quá đối với Kiếm giả ít nhất đạt tới thập đoạn mà nói, cũng không có bao nhiêu trở ngại.

Chỉ là bởi vì phải tìm kiếm đoản kiếm, tốc độ của mọi người cũng không nhanh, hai mắt lợi hại bức người, tinh mang bắn ra bốn phía, cẩn thận đảo qua từng tấc đất chung quanh, không bỏ sót bất kỳ nơi nào.

Sơn cốc này dường như không nhỏ, liếc nhìn không thấy tận cùng. Chỉ có cây cối mênh mông, từng đợt gió thổi qua làm cho cành lá lắc lư, lá cây rơi xuống, cỏ xanh quanh người cũng lắc lư bất định.

Xa xa có tiếng thú rống vang lên, mang theo vẻ phẫn nộ, lại chuyển thành rên rỉ, đột nhiên im bặt, điều này chứng minh đã có đệ tử kiếm viện gặp một ít hung thú, hơn nữa còn chiến đấu qua.

- Trong sơn cốc này trừ tìm đoản kiếm ra, có thể tìm được ít đồ vật như linh dược.

La Ngọc Phong nói.

- Ta nhớ tranh đoạt top một trăm năm trước có một người là đệ tử kiếm phái hạ phẩm tìm được một gốc linh dược vô cùng tốt. Sau khi phục dụng tu vi đột phá tới bán bộ Hóa khí, cuối cùng đạt được một thanh đoản kiếm, đạt được danh ngạch top một trăm.

Sở Mộ và Trịnh Tu Nhiên nao nao.

- Hơn nữa tìm được linh dược, coi như bản thân không dùng được cũng có thể giữ lại. Về sau nói không chừng còn có tác dụng gì đó.

- Đại sư huynh. Lần trước huynh đã tham dự, dùng kinh nghiệm của huynh, đoản kiếm bình thường sẽ ở nơi nào?

Trịnh Tu Nhiên hiếm khi nói một câu dài như vậy.

- Chuyện này thực khó mà nói được.

La Ngọc Phong trầm tư một lát:

- Cứ theo lời Phó viện chủ nói, vận khí tốt thì liếc mắt nhìn thấy đoản kiếm, có đôi khi tìm thế nào cũng không thấy. Đoản kiếm có khả năng ở trong tình huống không chú ý, có đôi khi sẽ ở trên tán cây, cũng có khả năng sẽ ở dưới đáy sông, còn có thể ở trong sào huyệt một ít hung thú, thậm chí là ở trong bụng cũng có thể. Nhưng mà mỗi một thanh đoản kiếm đều tản ra quang mang màu đỏ. Tuy rằng phạm vi quang mang chỉ có một thước, nhưng mà lại là tiêu chí tương đối dễ nhận ra.

- Ồ?

Trịnh Tu Nhiên gật đầu, Sở Mộ thì luôn nghe hai người nói, không có mở miệng nói gì. Nhưng mà vẫn chú ý động tĩnh bốn phía, hy vọng có thể tìm được đoản kiếm.

Có thể là vận khí không được tốt. Ba người tiến vào sơn cốc đã một hai canh giờ, lại không có phát hiện ra một thanh đoản kiếm nào. Linh dược cũng không có phát hiện. Chỉ có giết chết hai con mãnh thú.

Hình như hung thú bên trong sơn cốc đều là mãnh thú cao cấp. Đồng thời thực lực cường đại, sánh ngang kiếm giả thập đoạn. Nhưng đối mặt với ba người Sở Mộ, chúng không khác gì so với một con kiến hôi.

- Ha ha, ta tìm được đoản kiếm.

Trong lúc bất chợt, một tiếng kêu vui mừng khó nhịn được vang lên giống như sấm sét nổ vang. Thoáng cái rất nhiều ánh mắt bị thu hút. Ngay cả đám người Sở Mộ đều nhìn về chỗ âm thanh truyền tới.

Tiếp theo, ba người liếc mắt nhìn nhau.

- Đi.

La Ngọc Phong nhỏ giọng quát. Mặc dù nói đoản kiếm là do người khác tìm được, nhưng không có nghĩa là không thể cướp giật.

Ba người hóa thành ba đạo mũi tên rời cung, vèo một tiếng bắn đi. Cỏ vụn trên mặt đất theo gió tung bay.

Cùng lúc đó, có một bóng người giống như mũi tên vậy từ phía trước bắn nhanh đến. Ba người Sở Mộ híp mắt lại, nhìn thấy trên người hắn có một vòng ánh sáng màu đỏ.

- Đứng lại, đem đoản kiếm giao ra.

Theo sát phía sau, có một bóng người nhanh vô cùng, bay vút đến. Không khí xung quanh bị chấn động.

Có mấy người rút kiếm ra, chém ra từng kiếm khí chặt đứt không trung lao đến. Cỏ xanh trên mặt đất bị xé nát, vẽ ra một đường vết tích thật dài.

Người kia mang theo một thanh đoản kiếm đang chạy vội đi, thấy vậy vội vàng né tránh. Nhưng tốc độ của hắn lại thoáng giảm xuống. Ngay lập tức, hắn đã bị đuổi kịp. Mấy người kia liền bao vây xung quanh hắn.

- Các ngươi làm gì vậy? Thanh đoản kiếm này là do ta tìm được. Có bản lĩnh, các ngươi tự mình đi mà tìm.