Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2215: Kiếm Thiên Địa




Sở Mộ đọc một lèo quy tắc chung không ngừng, cuối cùng phát hiện nội dung Kiếm Thiên Địa không quá nhiều, nhưng mỗi câu, mỗi chữ ẩn chứa ảo diệu rất tinh thâm, rất rộng lớn, kéo theo nhiều ghi chú vô cùng vô tận.

Sở Mộ đọc hết một lèo còn thèm thuồng, hắn vòng về xem lại từ đầu, bắt đầu từ chữ đầu tiên.

Phần đầu tiên của Kiếm Thiên Địa là quy tắc chung.

Quy tắc chung, tên như ý nghĩa, là điểm chính quan sát, viết đằng trước nhất. Đừng tưởng thứ này vô dụng, thật ra quy tắc chung là phần giới thiệu tốt nhất, nếu không xem kỹ, hiểu thấu nó thì sẽ không hiểu nội dung sau đó vì sẽ bị ngắt khúc.

Sở Mộ không bỏ qua một điểm nào, dù là một chữ trong quy tắc chung đều cần thiết để tham ngộ.

Sở Mộ đọc kỹ, cẩn thận tham ngộ, cảm giác mỗi chữ như một quyển điển tịch dày, có rất nhiều mối liên kết, mỗi câu gắn liền có thể ngộ sâu sắc hơn.

Sở Mộ mất hơn nửa ngày cẩn thận đọc hết quy tắc chung, số lượng chữ mới có vài trăm mà ngộ tính như hắn mất nửa ngày để đọc là biết thâm ảo cỡ nào.

Nếu giao cho người ngộ tính không bằng Sở Mộ tham ngộ không biết sẽ tốn bao lâu mới nhìn thấu môn đạo trong đó, ngộ ra điểm sơ sài.

Mười năm?

Hay trăm năm?

Thậm chí ngàn năm?

Sở Mộ chìm đắm trong đó không thể thoát ra, hắn cam nguyện sa vào, quên mất mọi thứ bên ngoài.

Càng tham ngộ, càng nghiên cứu, càng hiểu Kiếm Thiên Địa thâm ảo huyền diệu, khó thể tưởng tượng là loại người nào biên soạn ra được điển tịch không thể tả nổi này.

Không lẽ đúng là Kiếm Thần để lại sao?

Kiếm Thần là thần trong kiếm, thần của kiếm đạo, thần linh trên kiếm đạo, cường giả đỉnh cao nhất, tồn tại mạnh mẽ hơn Đại Đế vô số lần. Nếu Kiếm Thiên Địa thật sự là Kiếm Thần để lại thì sẽ khiến người nổi da gà da vịt, vô cùng kích động.

Thời gian trôi qua từng ngày, Sở Mộ nhiều lần tham ngộ quy tắc chung của Kiếm Thiên Địa. Đầu tiên là tham ngộ từng chữ từng chữ một rồi kết hợp mỗi chữ, tham ngộ từng câu, kết hợp mỗi câu, lặp đi lặp lại như thế. Sở Mộ không rõ mình tham ngộ tới lui bao nhiêu lần rồi, không biết đã qua bao lâu.

Hạ Trấn Không mấy lần tìm đến, Tô Nguyệt Tịch đi ra phòng tu luyện hai lần, mỗi lần đều thấy cửa phòng tu luyện của Sở Mộ đóng kín tức là hắn còn tu luyện.

Nửa tháng, từ lúc Sở Mộ vào phòng tu luyện đã qua nửa tháng mà vẫn không chút động tĩnh.

Sở Mộ đang tham ngộ chợt tinh thần dao động, có chút hoảng hốt không thể tập trung. Sở Mộ thoát khỏi trạng thái tham ngộ tập trung cao độ.

Sở Mộ lảo đảo suýt té, hắn thả lực lượng thần niệm ra nhìn mình, giật nảy mình.

Da khô nứt, mặt trắng bệch, má hóp, mắt vô hồn đầy tơ máu, bộ dạng cực kỳ mệt mỏi, đây là hắn sao?

Sở Mộ hiểu ngay do thời gian này ngày đêm không nghỉ cứ tham ngộ Kiếm Thiên Địa. Chẳng ngờ tham ngộ Kiếm Thiên Địa tiêu hao tinh thần dữ dội như thế, chính Sở Mộ cũng không biết. May mắn cuối cùng kịp phản ứng, nếu cứ tiếp tục không chừng hắn sẽ bị hao hết tinh thần, hậu quả rất nghiêm trọng.

Hiểu điều này rồi Sở Mộ không dám tham ngộ tiếp nữa, dù hắn rất muốn lại tham ngộ, xúc động muốn chết vì nó nhưng lý trí kiềm lại.

Sở Mộ nhắm mắt bài trừ hết thảy tạp niệm, tĩnh tâm ngưng thần tu luyện.

Sở Mộ phải phục hồi tinh thần bị hao tổn.

Lại qua ba ngày, nhưng Sở Mộ không hoàn toàn khỏe mạnh, bởi vì tiêu hao quá lớn, còn cần một chút thời gian khiến nó tự nhiên phục hồi. Sở Mộ chọn xuất quan.

Thấy Sở Mộ, Hạ Trấn Không biến sắc mặt quan tâm hỏi:

- Lão đệ sao vậy? Sao sắc mặt xấu vậy?

Tô Nguyệt Tịch lộ vẻ mặt quan tâm.

Sở Mộ cười nói:

- Không có gì, tham ngộ công pháp tiêu hao tinh thần quá độ, nghỉ ngươi mấy ngày là khỏe.

Bộ dạng Sở Mộ bây giờ đã khá hơn trước, chẳng qua sắc mặt hơi trắng. Nếu là bộ dạng lúc trước chắc sẽ hù sợ Hạ Trấn Không, Tô Nguyệt Tịch.

- Sở lão đệ, ta đã hiểu tại sao ngươi trẻ tuổi, tu vi không quá cao trong bạn đồng lứa nhưng thực lực kinh người đến thế.

Hạ Trấn Không vỗ vai Sở Mộ thấm thía nói:

- Nhưng tu luyện cũng nên giữ lúc căng lúc chùng, kết hợp vừa chơi vừa nghỉ, nếu cứ lo tu luyện suốt khiến thần kinh căng thẳng hoài thời gian dài sẽ gây ra vết thương không thể chữa lành.

Sở Mộ cười nói:

- Đa tạ Hạ đại ca quan tâm.

Sở Mộ không giải thích nhiều vì rất khó nói, cũng không cần, cứ nhận sự quan tâm của đối phương là được.

- Được rồi, Sở lão đệ nghỉ ngơi đi, phong cảnh của Đại Quang Minh sơn khá đẹp.

Hạ Trấn Không cười nói:

- Để Tô tiểu muội dẫn lão đệ đi dạo giải sầu đi.

Hạ Trấn Không tự bỏ đi.

Tô Nguyệt Tịch dẫn Sở Mộ đi ngắm cảnh Đại Quang Minh sơn, hai người tùy ý trò chuyện, bàn về kiếm đạo, kiếm pháp, giao lưu với nhau.

Chớp mắt qua vài ngày, Sở Mộ trừ tu luyện bình thường ra không tham ngộ Kiếm Thiên Địa nữa, hắn thả lỏng tinh thần, không tiêu hao mà lo ôn dưỡng nó.

***

***

Ninh Tử Thần tìm đến Sở Mộ, ngữ điệu bình thản, trực tiếp, thái độ kiên quyết:

- Sở huynh, hôm trước xem huynh và sư tôn của ta quyết đấu kiếm pháp đã có lĩnh ngộ, hơi tiến bộ, hy vọng Sở huynh chỉ ta một chút.

Sở Mộ nhìn Ninh Tử Thần, hắn có ấn tượng khá sâu về gã. So với hai đệ tử khác của Hạ Trấn Không, lúc trước gã có giới thiệu Ninh Tử Thần, hắn biết người này là đại đệ tử của gã, tu vi Niết Bàn đỉnh thất trọng thiên, tâm tính cứng cỏi khá tốt.

Giờ Sở Mộ nhìn kỹ, dùng thuật quan kiếm quan sát Ninh Tử Thần nghiêm túc.

Ánh mắt bình thản, có bao la rộng lớn của quang minh, trừ tính cách của Ninh Tử Thần ra còn vì tu luyện quang minh kiếm đạo mà ra.

Trong bình thản rộng lớn ẩn chứa cuồng bạo giấu rất sâu, như sấm sét chín tầng trời. Ninh Tử Thần là loại người không dễ dao động cảm xúc quá lớn nhưng nếu thật sự chọc giận gã thì sẽ phải nghênh đón lửa giận vô cùng cuồng bạo, như núi lửa tuôn trào.

Tóm lại Sở Mộ có ấn tượng không tệ với Ninh Tử Thần, tốt hơn Lục Huy, Hứa Chiến nhiều. Ninh Tử Thần không có sự nông cạn, bộp chộp của hai người.

Nếu Lục Huy, Hứa Chiến không đổi tính thì sau này dù tu vi tiến bộ cũng không thành cường giả, cường giả thật sự không chỉ có thực lực cường đại còn mạnh về tâm linh.

Ninh Tử Thần tự tìm đến cửa xin chỉ kiếm pháp, Sở Mộ động ý niệm, không từ chối.

Tục ngữ nói ba người đi đường sẽ có sư phụ ta trong đó.

Có lẽ từ kiếm pháp của Ninh Tử Thần cho Sở Mộ thu hoạch nào đó, dù không có thu hoạch ít nhất sắp xếp lại kiếm pháp của mình.

Sở Mộ đồng ý, đáy mắt Ninh Tử Thần lóe tia mừng rỡ. Sau khi tận mắt thấy kiếm pháp của Sở Mộ thì Ninh Tử Thần rất phục hắn về đạo kiếm đạo.