Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2214: Bí mật của Linh Ấn (Hạ)




- Bạch Linh tiền bối, Kiếm Thiên Địa chỉ có nửa bộ đầu sao?

Bạch Linh thản nhiên nói:

- Có thể nói như vậy, thật ra Kiếm Thiên Địa rất hoàn chỉnh, nửa bộ sau là một môn bí pháp.

Mắt Sở Mộ sáng rực hỏi dồn:

- Là loại bí pháp gì?

Bạch Linh lấp lửng nói:

- Chờ sau này ngươi có nó sẽ biết.

Sở Mộ hỏi tiếp:

- Làm sao để có được bí pháp kia?

Bạch Linh trả lời:

- Bí pháp không có ở chỗ của ta mà trong cấm địa tông môn Chân Thần kiếm tông.

Sở Mộ nhíu mày nói:

- Cấm địa tông môn...

Bạch Linh nói:

- Về cấm địa tông môn ngươi nên đi hỏi người Chân Thần kiếm tông.

Sở Mộ gật đầu nói:

- Được rồi!

Bạch Linh nghiêm túc nói:

- Dù là truyền thừa của Chân Thần kiếm tông hay bản thân nâng cao thực lực thì ngươi phải lấy được bí pháp đó, đó là chính thống của Chân Thần kiếm tông!

Sở Mộ trịnh trọng trả lời:

- Ta nhất định sẽ lấy được!

- Hy vọng Kiếm Thiên Địa sẽ giúp ích nhiều cho ngươi tiến bộ thực lực.

Bạch Linh nói:

- Ngoài ra có một tin tốt cho ngươi biết.

Bạch Linh tạm ngừng lời, Sở Mộ nhìn chằm chằm chờ câu kế tiếp.

Bạch Linh nói:

- Ngươi vượt qua thử thách của Kiếm Tông Linh Ấn nên có năm lần cơ hội.

Bạch Linh xòe năm ngón tay ra:

- Ngươi có thể khiến mỗi người thử thách ra tay giúp ngươi một lần. Nhớ kỹ, mỗi người một lần, bao gồm cả ta, lần trước không tính. Sau năm lần cơ hội thì dù ngươi có bị giết ta cũng sẽ không ra tay.

Sở Mộ vừa mừng vừa bất ngờ:

- Năm lần cơ hội...

Bốn người thử thách trước Sở Mộ không biết tên, trừ phong cách kiếm pháp của họ ra còn lại hắn mù tịt. Nhưng công nhận thực lực của bốn người thử thách đều rất mạnh.

Mỗi người có thể ra tay giúp một lần, tức là Sở Mộ có thêm lấy lá bài giữ mạng, thậm chí tiền bối Bạch Linh được hắn xem là vô địch cũng sẽ ra tay giúp một lần.

Tiền bối Bạch Linh mạnh đến mức nào? Sở Mộ hoàn toàn không có khái niệm, hắn chỉ biết dù cảnh giới kiếm pháp của mình không ngừng tăng tiến cũng không thể làm gì Bạch Linh tiền bối. Hai bên cách biệt như lạch trời, có lẽ ngày nào đó trong tương lai hắn có thể bắt kịp, vượt qua y nhưng tuyệt đối không phải hiện tại, cũng không phải gần nhất.

Sở Mộ run giọng nói:

- Bạch Linh tiền bối, thực lực của bốn vị thử thách...

Sở Mộ muốn biết bốn người thử thách có thực lực cụ thể thế nào, đến đẳng cấp gì, vậy thì khi gặp nguy hiểm hắn không thể chống lại mới ứng dụng tốt nhất.

Bạch Linh chậm rãi nói:

- Người thử thách thứ nhất thực lực thấp nhất, là Vạn Cổ thất trọng thiên. Người thử thách thứ hai là Vạn Cổ bát trọng thiên. Người thử thách thứ ba là Vạn Cổ cửu trọng thiên. Người thử thách thứ bốn lợi hại hơn Vạn Cổ cửu trọng thiên một chút nhưng không bằng Đại Đế.

Bạch Linh nhìn Sở Mộ chăm chú, thấy hắn há hốc mồm biểu tình ngạc nhiên thì rất thích thú.

Mắt Sở Mộ đăm đăm ngẩn ngơ:

- Người thứ nhất Vạn Cổ thất trọng thiên... người thứ hai...

Hết cách, tiền bối Bạch Linh nói lời làm hắn quá giật mình.

Người thử thách thứ nhất yếu nhất nhưng có thực lực Vạn Cổ thất trọng thiên, người thứ hai là Vạn Cổ bát trọng thiên, người thứ ba là Vạn Cổ cửu trọng thiên, người thứ bốn vượt qua Vạn Cổ cửu trọng thiên, đứng sau Đại Đế.

Sở Mộ kích động sau đó chợt cứng người, nhìn Bạch Linh chằm chằm.

Thực lực của người thử thách thứ bốn vượt qua Vạn Cổ cửu trọng thiên vậy tiền bối Bạch Linh thì sao?

Thực lực của Bạch Linh tiền bối chắc chắn lợi hại hơn người thử thách thứ bốn, nếu vậy chẳng phải là...

Nghĩ đến hai chữ kia làm Sở Mộ siêu kích động.

Đại Đế!

Thời đại chân thần không ra Đại Đế là cường giả chí cao vô thượng, ít nhất nhiều người biết là vậy, Sở Mộ cũng tin như vậy.

Bây giờ Sở Mộ mới chỉ là Niết Bàn ngũ trọng thiên, còn chưa chạm tới Vạn Cổ cảnh, cảm giác thật xa xôi chứ đừng nói Đại Đế ở trên Vạn Cổ cảnh.

Sở Mộ không kiềm được lòng tò mò, ở trước mặt Bạch Linh thì hắn như đứa con nít:

- Bạch Linh tiền bối, thực lực của người...?

Mấy lần tiếp xúc với Bạch Linh khiến Sở Mộ biết Bạch Linh là một người rất lạnh nhạt, nhưng cùng lúc đó có chút thú vị, hoặc nên nói là tấm lòng son, tiêu sái tùy ý, tùy tâm tùy tính không bị gò bó.

Khi Sở Mộ hỏi thực lực của Bạch Linh thì y bướng bỉnh không chịu nói, hắn đã đoán được.

Tuy Bạch Linh không nói rõ nhưng Sở Mộ phỏng chừng thực lực của y đến đẳng cấp Đại Đế.

Dưới Đại Đế đều là con kiến, Đại Đế ra tay thì trời long đất lở, thời không tan nát.

Sở Mộ rời khỏi Kiếm Tông Linh Ấn, hắn không ra phòng tu luyện mà tiếp tục ở lại, đọc truyền thừa bí mật của Kiếm Tông Linh Ấn: Kiếm Thiên Địa.

Kiếm Thiên Địa hoàn chỉnh gồm thượng, hạ bộ, hiện Sở Mộ có thượng bộ nên không thể định vị rõ ràng cho bản chép tay này, nhưng nó hoàn chỉnh, vì nửa bộ sau là một môn bí pháp.

Phỏng chừng có thể xếp chung với Kiếm Thiên Địa bản chép tay cao thâm huyền diệu như vậy đủ chứng minh bí pháp kia mạnh mẽ.

Trước khi tham ngộ nửa bộ đầu Kiếm Thiên Địa Sở Mộ thầm nghĩ:

- Sau lần này thì quay về Chân kiếm tông một chuyến, hỏi rõ các thái thượng trưởng lão về sơn môn ban đầu của Chân kiếm tông mới được.

Sở Mộ cảm thấy tiền bối Bạch Linh nói cấm địa của Chân Thần kiếm tông chắc chắn không trong Chân kiếm tông bây giờ mà là sơn môn cũ, khi đó Chân kiếm tông còn rất cường thịnh.

Nhưng trước đó hắn lo tham ngộ Kiếm Thiên Địa đã.

***

Hạ Trấn Không ra khỏi phòng tu luyện, trùng hợp Tô Nguyệt Tịch cũng đi ra.

Hạ Trấn Không chào:

- Tô tiểu muội!

Tô Nguyệt Tịch chào lại:

- Hạ đại ca!

- Sở lão đệ còn đang tu luyện?

Hạ Trấn Không nhìn phòng tu luyện của Sở Mộ còn đóng kín chứng minh bên trong có người ở:

- Thiên tài như vậy mà chăm chỉ quá.

Bộ dạng Hạ Trấn Không rất cảm khái.

Sở Mộ còn tu luyện trong phòng thì Hạ Trấn Không, Tô Nguyệt Tịch sẽ không quấy rầy hắn.

Nơi này là địa bàn của Hạ Trấn Không, không người nào dám tùy ý đến phá rối nên Tô Nguyệt Tịch có thể hoạt động tự do.

Không lâu sau Tô Nguyệt Tịch chạy về phòng tu luyện. Hết cách, Lục Huy, Hứa Chiến bám dính nàng hiến ân cần, bọn họ là đệ tử của Hạ Trấn Không, Tô Nguyệt Tịch không muốn làm gã mất mặt nên đành chùn bước.

Tô Nguyệt Tịch về phòng tu luyện đóng cửa lại, Lục Huy, Hứa Chiến không thể vào trong, nàng được yên tĩnh tiếp tục nghiên cứu hắc ám thánh thể.

***

Kiếm Thiên Địa, bốn chữ bác đại tinh thâm không đủ để hình dung nó thâm ảo.