Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2207: Đại Quang Minh kiếm quyết (Thượng)




Hạ Trấn Không liếc qua Lục Huy, Hứa Chiến, thầm nghĩ:

- Đáng tiếc, bỏ qua một cuộc cơ duyên.

Nếu trước khi Sở Mộ lên tiếng mà Lục Huy, Hứa Chiến gọi Sở sư thúc, sau đó xin hắn chỉ dạy là lẽ đương nhiên. Với tạo nghệ kiếm pháp của Sở Mộ dư sức chỉ điểm cho Lục Huy, Hứa Chiến, rất có thể giúp kiếm pháp của hai người tăng vọt giống như Hạ Trấn Không trực tiếp đột phá bình cảnh kiếm lực thất cấp lên bát cấp. Hạ Trấn Không linh cảm bình cảnh từ kiếm lực bát cấp đến cửu cấp không tồn tại, khi thời gian đến tự nhiên sẽ đột phá.

Cơ duyên là của mình, tựa như thời gian bỏ qua là qua, không thể níu kéo, chuyện đã rồi thì Hạ Trấn Không không tiện nói gì thêm.

Hạ Trấn Không nói:

- Sở lão đệ, Tô tiểu muội, đi thôi, ta mang hai người đi xem Quang Minh Kiếm Bia.

Lục Huy, Hứa Chiến giật nảy mình, cho rằng mình lãng tai.

Quang Minh Kiếm Bia, đó là căn bản của mạch Đại Quang Minh sơn, cực kỳ quan trọng. Trừ Hạ Trấn Không và ba đệ tử của gã ra chưa bao giờ cho ai xem Quang Minh Kiếm Bia.

Chuyện gì đây?

Tại sao sư tôn mang hai người ngoài đến chơi, còn muốn dẫn bọn họ đi tham ngộ Quang Minh Kiếm Bia?

Lục Huy, Hứa Chiến cảm giác tư duy không kịp phản ứng, họ nghĩ có khi nào sư tôn bị hai người kia chuốc thuốc mê chăng? Sư tôn không giống lúc bình thường. Lục Huy, Hứa Chiến hốt hoảng vội chạy theo.

Lục Huy, Hứa Chiến chạy lại nói:

- Sư phụ, Quang Minh Kiếm Bia là căn bản của mạch chúng ta!

Hạ Trấn Không hơi giận:

- Còn cần các ngươi dạy ta sao?

Cho hai đồ nhi một phần cơ duyên nhưng bọn họ không biết nắm chắc, bây giờ còn muốn ngáng đường.

Hạ Trấn Không biết bọn họ có ý tốt, nhưng gã không thể nói Sở Mộ lợi hại cỡ nào, dù có nói nếu không thấy tận mắt thì không ai tin.

Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch không nói chuyện. Trên phi hạm Số Hiệu Quang Minh Hạ Trấn Không đã nói sẽ cho hai người tham ngộ Quang Minh Kiếm Bia, Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch vui lòng nhận. Đặc biệt Sở Mộ đang muốn xem kiếm đạo của muôn nhà để sáng tạo đạo kiếm pháp của riêng mình.

Hứa Chiến, Lục Huy thấy Hạ Trấn Không tức giận thật thì rụt cổ về, nhưng vẫn bướng bỉnh. Hai người thật sự lo cho mạch Đại Quang Minh sơn chứ không phải vì lòng ích kỷ riêng.

Hạ Trấn Không nhìn Lục Huy, Hứa Chiến chằm chằm vài giây làm hai người trán ướt mồ hôi lạnh, áp lực quá lớn.

Hạ Trấn Không vẫy tay, đanh giọng nói:

- Được rồi, ta rất tỉnh táo, hai ngươi đi xuống điều chỉnh lại đi, chút nữa ta sẽ kiểm tra tiến độ tu luyện của các ngươi.

Lục Huy, Hứa Chiến đành rời đi.

Hạ Trấn Không bất đắc dĩ nói:

- Để lão đệ, tiểu muội chê cười.

Sở Mộ mỉm cười nói:

- Đệ tử có trách nhiệm như vậy mới tốt.

Quang Minh Kiếm Bia là kỳ ngộ của Hạ Trấn Không nhiều năm trước, là nền tảng gã nổi lên, giờ là căn cơ truyền thừa mà gã sáng lập mạch Đại Quang Minh sơn.

Có thể nói Quang Minh Kiếm Bia cực kỳ quan trọng với mạch Đại Quang Minh sơn, bình thường Hạ Trấn Không tuyệt đối không cho người ngoài xem chứ đừng nói là tham ngộ.

Nhưng bây giờ thì khác, Hạ Trấn Không chứng kiến kiếm pháp và thực lực của Sở Mộ tận mắt, tự mình bàn luận kiếm đạo với hắn, kiếm lực của gã đột phá trói buộc lên bát cấp và còn kéo dài tới cửu cấp, tiến bộ rất lớn.

Hạ Trấn Không cho rằng Sở Mộ có thiên phú, tiềm lực kinh người, thật lòng muốn quen thân với hắn nên mới chịu mở ra Quang Minh Kiếm Bia cho hắn tham ngộ, Tô Nguyệt Tịch chỉ ăn theo.

Hạ Trấn Không cảm giác bây giờ trả giá có lẽ mai sau sẽ được thu hoạch lớn hơn.

***

Chỗ đặt Quang Minh Kiếm Bia ở trung tâm Đại Quang Minh sơn, có một đường hầm, nhiều tầng phong cấm cực kỳ nguy hiểm bảo vệ đường hầm. Nếu không có cách mở ra thì dù là cường giả Thánh cấp cửu tinh cũng khó thể xông vào.

Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch đi theo Hạ Trấn Không bước trong đường hầm một lúc rồi nhảy người lên rơi xuống.

Rơi hơn một ngàn thước đáp xuống một bình đài hình tròn rộng khoảng trăm thước, khu trung tâm có một tấm bia đá trắng ngà vẻ ngoài như kiếm cắm ngược trên bình đài, kiếm phong chỉ lên trời.

Khi thấy kiếm bia màu trắng ngà này, Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch sửng sốt, hơi thở hùng vĩ bàng bạc, trang nghiêm túc mục tràn ngập. Đối diện nó khiến người không thể suy nghĩ lung tung, mọi tạp niệm bị tịnh hóa, chỉ còn lại quang minh.

- Lão đệ, tiểu muội, các ngươi ở đây tham ngộ đi, ta ra ngoài trước.

Hạ Trấn Không cười nói:

- Hy vọng sẽ giúp ích cho các ngươi.

Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch đồng thanh kêu lên:

- Đa tạ Hạ đại ca!

Hạ Trấn Không cười bay lên cao, để lại Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch.

Sở Mộ nói:

- Tham ngộ đi, cơ hội hiếm có.

Hai người chọn một góc ngồi xuống, tất cả tạp niệm biến mất, tinh thần tập trung cao độ, tinh thần ngưng tụ thành một. Trước Quang Minh Kiếm Bia, trước hơi thở này rất dễ tập trung tinh thần.

Quang Minh Kiếm Bia màu trắng ngà tỏa ánh sáng lập lòe, vầng sáng bao phủ một tầng mơ hồ có thể thấy chút hoa văn trên kiếm bia.

Hoa văn từ trên xuống dưới rậm rạp từng dòng đan chéo nhau diễn dịch huyền bí vô cùng.

Tập trung tinh thần cao độ khiến mắt Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch nhìn Quang Minh Kiếm Bia dần tỏa sáng, đồng tử phản chiếu tấm bia dần rõ ràng hơn, như khắc ấn, hoa văn hiện ra rõ ràng.

Rất nhanh hai người tiến vào tham ngộ.

Về ngộ tính thì Sở Mộ giỏi nhất. Nhưng Tô Nguyệt Tịch cũng là yêu nghiệt, ngộ tính không thấp. Loại tham ngộ này không quá khó khăn với hai người nên không nhìn ra cao thấp, tiếp tục tham ngộ đến cuối cùng mới từ ngộ tính cao thấp phân chia ra đẳng cấp.

Người có ngộ tính cao tham ngộ thứ cao sâu hơn, rộng khắp hơn, tinh thông hơn. Người ngộ tính thấp tham ngộ nông cạn, nhỏ hẹp, thô ráp hơn.

Sở Mộ chắc chắn là loại người ngộ tính cao, chữ cao không đủ để tả hết.

Sở Mộ nhìn chăm chú Quang Minh Kiếm Bia khiến nó không ngừng phóng lớn tràn ngập đôi mắt, tràn ngập cả thế giới. Các hoa văn trên kiếm bia trở nên thô to, vặn vẹo như sống lại, giống như các con chân long bay lượn chân trời, khống chế tứ hải.

Giây sau các hoa văn chân long như biến thành các thanh kiếm quang minh chém giết.

Sở Mộ cảm giác thế giới bên cạnh mình biến mất, như thể hắn bị thế giới lãng quên, vứt bỏ, độc lập, lại như đi vào thế giới thuộc về quang minh, trong thế giới này chỉ có quang minh, không có mặt khác.

Quang minh mênh mông vô cùng tận, từng hơi thở quang minh tràn vào kiếm, khí thế trang nghiêm mà bàng bạc, như biển cả khó lường, như bầu trời cao xa.

Rất nhanh Sở Mộ chìm đắm vào đó khó thể thoát ra.

Tô Nguyệt Tịch ở một bên cũng dần tiến vào trạng thái, có lĩnh ngộ của riêng mình. Tình huống của Tô Nguyệt Tịch khác với Sở Mộ.