Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2176: Diệt gọn thất trọng thiên




Có tiếng rống ra lệnh:

- Được, đi, nhớ kỹ cho ta, khi đó hãy bắt giữ chúng, ta muốn khiến hắn thành hai khúc!

Phi hạm Chim Ưng bùng nổ tốc độ lao nhanh đi xa.

Phi hạm Chim ưng dù gì là phi hạm cao hơn phi hạm Số Hiệu Cự Kiếm một cấp bậc, tốc độ mau hơn rất nhiều. Sau khi nó bùng nổ tốc độ cao thì bỏ Số Hiệu Cự Kiếm lại sau lưng, bay nhanh hướng Hắc Ma Uyên.

Trong trạng thái người hạm hợp nhất Sở Mộ hiểu biết Số Hiệu Cự Kiếm quen thuộc như vợi thân thể của chính mình, dường như Số Hiệu Cự Kiếm là một thân thể khác của hắn. Sở Mộ có thể dễ dàng phát động Số Hiệu Cự Kiếm với tốc độ cao nhất, không cần quá trình khởi động ngắn ngủi, dễ dàng bùng nổ tốc độ vượt qua cực hạn.

Dù vậy Số Hiệu Cự Kiếm chỉ nhanh hơn trước một chút, chả thể so sánh với phi hạm cao cấp được.

Tuy không thể nổ nát phi hạm Chim Ưbng nhưng hiểu ra phi hạm và kiếm giống nhau cho Sở Mộ thu hoạch rất lớn. Sở Mộ chợt nảy ra ý tưởng nếu xem phi hạm như thanh kiếm trong tay được rồi thì phải chăng với vật khác cũng được?

Phát hiện này làm Sở Mộ giật nảy mình.

Bất giác Sở Mộ chạm vào cảnh giới kiếm pháp cao minh hơn trong lòng có kiếm. Nhưng hiện tại Sở Mộ mới chỉ đột phá kiếm pháp đến cảnh giới trong lòng có kiếm không lâu, chỉ vừa củng cố đẳng cấp nhập môn, cách cấp bậc cao hơn còn sự chênh lệch rất lớn. Nên cảnh giới kiếm pháp cao minh hơn trong lòng có kiếm thì bây giờ Sở Mộ còn chưa hiểu gì, trong trạng thái mơ hồ không rõ.

Nhưng điều này đã đặt nền móng tốt đẹp cho Sở Mộ sau này tăng cảnh giới kiếm pháp lên đỉnh trong lòng có kiếm rồi đột phá.

Trạng thái người và phi hạm hợp nhất sẽ tiêu hao chút lực lượng thần niệm, nhưng với lực lượng thần niệm khổng lồ của Sở Mộ và tốc độ phục hồi thì chút hao tổn đó không đáng gì.

Sở Mộ thoải mái cảm nhận loại cảm giác này, tự do hơn chim bay lượn trên trời, thỏa thích hơn cá bơi trong nước.

Biểu tình Sở Mộ bình tĩnh, đôi mắt sâu thẳm như ánh sao. Tô Nguyệt Tịch chỉ liếc nhìn qua bỗng sững người, không hiểu sao tim nàng đập nhanh, đỏ mặt.

Tô Nguyệt Tịch vội dời tầm mắt đi, hít sâu bình ổn lại, da mặt trở lại màu bình thường.

Sở Mộ lo tập trung vào điều khiển phi hạm, loại cảm giác này rất sung sướng.

Sở Mộ đột phá cảm nhận sâu sắc hơn về hai cảnh giới người kiếm hợp nhất và trong lòng có kiếm.

Bạch Linh nói người kiếm hợp nhất chỉ là tầng ngoài, trong lòng có kiếm mới đi vào trong.

Đó là giải thích của Bạch Linh. Bây giờ cơ duyên tình cờ, Sở Mộ lĩnh ngộ người và phi hạm hợp nhất, hắn có suy nghĩ riêng về việc người kiếm hợp nhất và trong lòng có kiếm.

Người kiếm hợp nhất là ngừng lại ở tầng vật chất, tức là thực thể, một loại cấp bậc có thể chạm vào vì xem kiếm là cánh tay kéo dài, như có cáh tay mới mọc ra từ thân thể, nhìn thấy, chạm vào được.

Trong lòng có kiếm thăng hoa lên tầng tinh thần, không nhìn thấy, không sờ được, chỉ có thể cảm ứng.

Từ không đến có là một loại thăng hoa.

Người khác hiểu thì chỉ là hiểu biết của người khác, đi theo người khác hiểu là bước lên con đường của người khác, sẽ có cuối, sau này muốn tăng tiến đã khó càng khó hơn. Nếu là hiểu biết của mình thì khác, vì đó là con đường thích hợp với mình nhất.

Sở Mộ đã bước lên con đường này, trong lúc hắn mơ hồ.

Nếu đám người trong phi hạm Chim Ưng biết bọn họ chẳng những không nổ nát phi hạm Số Hiệu Cự Kiếm giết người ở bên trong được, còn thúc đẩy Sở Mộ hiểu ra chưa từng có thì không biết bọn họ có hối hận đến thắt ruột không?

Chớp mắt đã qua rất nhiều ngày, trong trạng thái người hạm hợp nhất Sở Mộ cảm giác dao động hơi thở âm lạnh tà dị truyền đến, đánh thức hắn thoát khỏi trạng thái kỳ diệu này.

Biểu tình Tô Nguyệt Tịch nghiêm túc, mắt đẹp lấp lánh sáng nhìn chằm chằm phía trước.

Đó là một mảnh hắc ám như sóng xô tràn ngập bầu trời, bàn cứ vạn cổ, bất hủ bất diệt.

Hắc Ma Uyên!

Khu vực hung hiểm số một số hai trong đại lục, nơi có Hắc Ma tộc ở, cấm địa vô cùng đáng sợ.

Càng đến gần càng cảm thấy mình nhỏ bé, khí thế tà dị hắc ám khổng lồ đủ khiến người tâm chí không kiên định sợ đứng tim, đứt dây thần kinh.

Số Hiệu Cự Kiếm đáp xuống, cửa hạm mở, Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch lần lượt xuống Số Hiệu Cự Kiếm.

Trừ Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch ra còn có các phi hạm đáp xuống, vài người đi ra. Hoặc một người, hoặc hai, ba người hay đông hơn nữa.

Những người này đa số là Niết Bàn cảnh, nhưng ít nhất là Niết Bàn ngũ, lục trọng thiên. Nhiều người tu vi Niết Bàn cảnh cao giai, một số là Vạn Cổ cảnh.

Cho đến nay Thánh Giả tam tinh đấu giá được viên Thần Châu Thâm Lam trong hội đấu giá đi vào Hắc Ma Uyên đã mấy tháng. Nhiều cường giả Thánh cấp truy sát chạy vào Hắc Ma Uyên, không rõ tình hình ra sao, đám người lúc này muốn vào Hắc Ma Uyên để cầu may.

Nếu được Thần Châu Thâm Lam thì bán ra cũng được món tiền kếch sù, người chết vì tiền chim chết vì ăn là đạo lý từ xa xưa đến nay.

Dù từ lâu đã chứng minh Hắc Ma Uyên vô cùng hung hiểm, Hắc Ma tộc cực kỳ nguy hiểm, nếu bị phát hiện bị giết còn đỡ, nếu bị bắt sống kết cuộc sẽ cực thảm. Nhưng sức hấp dẫn của Thần Châu Thâm Lam quá lớn.

Trước mắt là một mảnh hắc ám không thấy cuối, vắt ngang qua toàn bộ bầu trời, phủ lên vô số vạn dặm.

Trước hắc ám làm Sở Mộ cảm giác nặng nề,

Vô cùng đồ sộ.

Vài người run cầm cập:

- Quá đáng sợ.

- Không, ta không đi vào! Sợ quá, cảm giác sắp chết.

Một số người trước khi chưa đến Hắc Ma Uyên thì thề thốt, bây giờ đến rồi thì bị chấn nhiếp, sợ, hoảng loạn, lùi bước.

Sở Mộ liếc qua Tô Nguyệt Tịch, nói:

- Tô Nguyệt Tịch, đi thôi.

Tô Nguyệt Tịch không lên tiếng, nhấc chân đi.

Hắc Ma Uyên không có lối ra lối vào, vì đập vào mắt là hắc ám liên miên mấy vạn dặm có thể xem như lối vào.

Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch cất bước đi nhanh hướng Hắc Ma Uyên, ngày càng đến gần, sắp đi vào.

Một thanh âm the thé vang lên:

- Giết bọn chúng!

Giây sau sát khí kinh người hùng dũng ập đến, làm người Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch lạnh lẽo. Hai người nhanh chóng phản ứng lại, rút kiếm chém ra, kiếm quang xé gió.

- Có điều khiển phi hạm giỏi mấy cũng chỉ là Niết Bàn cảnh đê giai bình thường, các ngươi chết chắc rồi!

Nói chuyện là một nam nhân nhỏ gầy râu dê.

Sở Mộ biết ngay người này là kẻ lái chiếc phi hạm Chim Ưng, lòng hắn dâng lên tức giận.

Nam nhân nhỏ gầy râu dê tu vi Niết Bàn thất trọng thiên, hai người cùng gã lao lên tu vi Niết Bàn thất trọng thiên. Kẻ sai khiến bọn họ ra tay được gọi là thiếu chủ, mặc trường bào màu vàng hoa lệ, mặt trắng bệnh, tu vi Niết Bàn thất trọng thiên. Một lão nhân áo xám đứng cạnh thiếu chủ, toát ra hơi thở vượt qua Niết Bàn cảnh.