- Được.
Dương cao tổ có tài thì gan lớn, không vội tính sổ, ra vẻ chờ xem đối phương muốn làm.
Cường giả Thánh cấp và Niết Bàn cảnh cách biệt quá lớn, dù có âm mưu quỷ kế gì thì Dương cao tổ không sợ. Dương cao tổ không biết chờ đợi gã không phải âm mưu quỷ kế mà là lực lượng tuyệt đối.
Dương cao tổ mới vào đại điện liền đắc ý quên hình ngồi xuống ghế của tông chủ, trên cao nhìn xuống.
Dương cao tổ ngồi xong còn bình phẩm:
- Không tệ, ghế này đi.
Vân Phong, Vân Hà biến sắc mặt rút kiếm chỉ vào:
- Xuống dưới!
- Đây là vị trí của tông chủ bản tông, không đến lượt ngươi ngồi!
Dương cao tổ lạnh lùng cười:
- Niết Bàn ngũ trọng thiên bình thường mà có thể làm tông chủ, Chân kiếm tông các ngươi đúng là không còn ai.
Dương cao tổ không hề sợ đe dọa, ở trong mắt gã thì Vân Phong, Vân Hà tu vi Niết Bàn thất trọng thiên chỉ là hai con kiến hơi to, búng tay một cái liền nghiền nát.
Sở Mộ không phật lòng, lạnh nhạt nói:
- Dương tiền bối đến bản tông có chuyện gì hãy nói thẳng ra đi.
Ngữ điệu Dương cao tổ lạnh lùng chất chứa tức giận nói:
- Không việc gì lớn, nhưng nghe nói dạo gần đây tông chủ mang theo đệ tử Chân kiếm tông đi Dương gia, cướp nhiều tài phú của Dương gia. Dương gia ta chỉ là gia tộc nhỏ, không bằng vật khổng lồ như Chân kiếm tông, những tài phú này là tích lũy mấy trăm năm của Dương gia!
Sở Mộ mỉm cười hỏi:
- Vậy theo tiền bối thấy nên làm sao?
Dương cao tổ mặt không biểu tình nói:
- Ta rất công bằng, ngươi lấy bảy phần tài phú của Dương gia vậy thì bây giờ đưa ra tám phần tài phú của Chân kiếm tông ra đi. Trả lại bảy phần, một phần bồi thường, vậy thì Dương gia và Chân kiếm tông sẽ bình an vô sự.
Dương cao tổ biến sắc mặt nhanh hơn lật sách.
Vân Phong, Vân Hà nghe xong càng giận, nhưng Sở Mộ vung tay khiến bọn họ không nên kích động.
Nói đến thì nếu Chân kiếm tông chỉ có bấy nhiêu thực lực vậy mục đích của Dương cao tổ hơn phân nửa là thành công. Chân kiếm tông thỏa hiệp thì kết cuộc sẽ là dần thành phụ thuộc của Dương gia.
Ý đồ của Dương cao tổ đáng tru.
Sở Mộ nói với hư không:
- Thái thượng trưởng lão, lần này đành để các vị ra tay.
Tim Dương cao tổ rớt cái bịch, linh cảm không may dâng lên.
Tuy Dương cao tổ ỷ vào thực lực hơn xa nhóm Sở Mộ nhưng gã không ngốc, vừa cảm thấy không ổn, dù không rõ lý do nhưng gã lập tức lắc người hóa thành tia chớp thoát khỏi ghế tông chủ lao lên nóc, định phá nóc bay khỏi đại điện.
Mắt Sở Mộ lộ tia mỉa mai.
Khi Dương cao tổ sắp vọt lên nóc nhà đại điện tông môn thì hơi thở cực kỳ mạnh mẽ bay ra tỏa định gã.
Hơi thở cực kỳ sắc bén như thần kiếm ra khỏi vỏ, chém giết thần ma, uy thế vô song.
Dương cao tổ cứng người lại, biến sắc mặt, mắt bắn ra tia sáng kinh hoàng.
Mạnh, mạnh quá, so với gã thì hơi thở sắc bén này mạnh hơn vô số lần.
Thanh âm già nua mà ồm ồm vang lên:
- Vạn Cổ nhất trọng thiên mới đột phá cũng dám đến Chân kiếm tông giương oai, thật là không biết sống chết!
Mũi nhọn giấu trong câu nói làm tim Dương cao tổ đập nhanh.
- Tiền... Tiền...
Trái tim Dương cao tổ đập nhanh, thần hồn run rẩy. Khác quá, khác xa quá.
Trong hơi thở này mọi sự chống cự của Dương cao tổ không có tác dụng, mất hết.
Người ra tay là tam thái thượng trưởng lão, tu vi Vạn Cổ tứ trọng thiên, hơn Vạn Cổ nhất trọng thiên rất nhiều, huống chi Dương cao tổ mới chỉ đột phá.
Chênh lệch giữa Vạn Cổ cảnh hơn xa cách biệt trong Niết Bàn cảnh, khác biệt mỗi trọng thiên có khi là gấp trăm lần.
Một bóng người bay vào trong đại điện:
- Tông chủ định giải quyết hắn thế nào?
Dương cao tổ kinh hoàng tuyệt vọng.
Dương cao tổ không bao giờ ngờ trong Chân kiếm tông có cường giả như thế ẩn núp, cường giả Thánh cấp mạnh hơn gã rất nhiều. Dương cao tổ cảm giác một ngón tay của đối phương có thể đâm chết gã.
Hối hận, Dương cao tổ hối hận thắt ruột, đang yên lành lo đột phá Thánh cấp rồi bế quan cho rồi, cứ đến Chân kiếm tông gây sự làm gì. Bây giờ vui rồi, bị phiền phức tìm đến, còn là phiền phức to đùng.
Muốn khóc cũng không được.
- Giết...
Sở Mộ mới nói một chữ tim Dương cao tổ rớt cái bịch, sợ teo tim, không ai muốn chết như vậy.
Sở Mộ nói câu tiếp theo khiến Dương cao tổ thở phào nhẹ nhõm:
- Thì hơi tiếc.
Sở Mộ lại bảo:
- Không giết thì thả về rất rắc rối.
Dương cao tổ muốn nói thả cho gã về nhà, thề tuyệt đối không dám đến khiêu khích nữa, sẽ nghiêm lệnh người Dương gia không được chọc vào Chân kiếm tông. Tiếc rằng Dương cao tổ không cách nào mở miệng trong khí thế của tam thái thượng trưởng lão.
Sở Mộ hỏi:
- Không biết tam thái thượng trưởng lão có cách gì khống chế người này không? Để hữu dụng với Chân kiếm tông chúng ta?
Sở Mộ đứng trên góc độ tông chủ suy xét, bảy thái thượng trưởng lão không thích hợp công khai xuất hiện, tránh cho bị cường địch quá khứ biết. Nhưng Chân kiếm tông không đủ lực lượng cấp cao, tuy Dương cao tổ không bằng thái thượng trưởng lão nhưng dù gì là Thánh cấp, mạnh hơn Niết Bàn cảnh.
Nếu Dương cao tổ hữu dụng với Chân kiếm tông, thật lòng hiệu lực cho Chân kiếm tông thì có thể tăng lên chút thực lực của Chân kiếm tông, có vài chuyện không cần các thái thượng trưởng lão ra tay.
Tam thái thượng trưởng lão nói:
- Cái này thì ta không rành, nhưng ta có thể hỏi lão ngũ.
Dương cao tổ càng có linh cảm xấu, nhưng không có sức chống cự.
Ngũ thái thượng trưởng lão là người bác học nhất trong bảy thái thượng trưởng lão, nếu ngũ thái thượng trưởng lão không biết thì những người khác hơn phân nửa cũng không rõ.
Ngũ thái thượng trưởng lão không làm Sở Mộ thất vọng, nói có cách có thể khống chế Dương cao tổ. Cách này tên là nô ấn, gieo dấu ấn tinh thần vào trong tinh thần của đối phương, khống chế đối phương.
Dương cao tổ thề thốt:
- Ta nguyện ý tuyên thề hiệu trung với Chân kiếm tông!
Không có uy nhiếp của thái thượng trưởng lão trấn áp khiến Dương cao tổ nói chuyện được, nhưng thái thượng trưởng lão ở ngay bên cạnh, có tới hai người nên gã không dám rục rịch.
- Ta không tin.
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
- Ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là thả lỏng tinh thần khiến ta gieo nô ấn, hai là chết tại đây, sau đó sẽ là ngày tận thế của Dương gia.
Chọn một trong hai, lựa chọn đơn giản mà khó khăn.
Dương cao tổ lặng im, lòng thầm giãy dụa.
Một lúc lâu sau Dương cao tổ ủ rũ nói, lòng đầy cay đắng:
- Ta chọn cách một.
Nói đến thì lúc trước Dương cao tổ tu vi Niết Bàn thất trọng thiên đột phá đến Vạn Cổ cảnh phần lớn nhờ may mắn, nên gã rất hớn hở, cảm thấy có thể tung hoành thỏa thích, kéo Dương gia hưng thịnh lên.