Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2120: Tự chuốc nhục (Hạ)




Nam nhân trung niên lúc đầu nói chuyện chợt hét to:

- Làm giáo tập kiếm pháp mới đến mà ngươi không biết lễ độ là gì, ta muốn dạy ngươi bài học!

Nam nhân trung niên rút kiếm ra, kiếm quang như tia chớp rạch phá không trung, cực kỳ sắc bén chém vào Sở Mộ.

Các học tử hét rầm lên.

Sở Mộ không nhúc nhích, không thèm chớp mắt cái nào. Mãi khi kiếm quang như sấm sét chém xuống muốn xẻ đôi Sở Mộ ra thì hắn mới vươn hai ngón tay kẹp. Kiếm quang tan biến, lưỡi kiếm bị hai ngón tay Sở Mộ kẹp cứng ngắc không nhúc nhích.

Giáo tập trung niên cắn răng gồng sức nhưng không làm gì được, cảnh này giống lúc Tưởng Vân tấn công Sở Mộ.

Ba người Vương Việt Phong biến sắc mặt, trợn to mắt, biểu tình khó tin.

Kiếm pháp của giáo tập kiếm pháp họ Dương không yếu, thế nhưng bị đối phương kẹp hai ngón tay, đã bùng nổ lực lượng vậy mà không thể nhúc nhích.

Còn chưa kịp nghĩ kỹ thì ngón tay Sở Mộ rung nhẹ, lực lượng không thể chống cự truyền đến, hất bàn tay giáo tập trung niên họ Dương ra, cướp kiếm trong tay gã chém ngược lại. Giáo tập trung niên họ Dương không thể né tránh bị Sở Mộ dí kiếm vào cổ họng, mũi nhọn lạnh băng làm lỗ chân lông da cổ nở to, mặt gã tái mét, mắt chứa sợ hãi.

- Vương Việt Phong, có phải ngươi cho rằng mình là đệ nhất giáo tập kiếm pháp Địa Cung thì ta phải hết sức cung kính với ngươi?

Sở Mộ dời kiếm chỉ hướng Vương Việt Phong, truyền phong mang kinh người ra, khí lạnh làm Vương Việt Phong dựng đứng lông tơ. Cảm giác cực kỳ nguy hiểm tràn ngập toàn thân Vương Việt Phong, cơ bắp tê cứng, máu sắp đông lại.

- Ở trong mắt ta thì ngươi không xứng là đối thủ.

Sở Mộ bổ sung một câu làm Vương Việt Phong vừa kinh vừa giận:

- Nếu ngươi không tin thì cứ rút kiếm, ta bảo đảm không giết ngươi.

Vương Việt Phong rất muốn rút kiếm đâm thủng Sở Mộ, nhưng gã không dám, gã cảm nhận rõ áp lực hắn mang lại lớn cỡ nào, không thể nhúc nhích. Nỗi lòng Vương Việt Phong kinh hoàng, lửa giận bốc cháy.

Làm đệ nhất giáo tập kiếm pháp Địa Cung lại bị giáo tập kiếm pháp Địa Cung mới đến chỉ kiếm vào, còn không dám chống cự, loại nhục nhã này khiến Vương Việt Phong gần phát điên. Mắt Vương Việt Phong đỏ ngầu, lửa giận có thể thiêu cháy Sở Mộ.

Các học tử rất vui vẻ, mắt tỏa sáng. Đây là giáo tập của họ, oách quá đi, rất bá khí!

Hai giáo tập khác thấy tình hình không ổn liền pha trò bảo:

- Xin Sở giáo tập buông kiếm xuống đi, chúng ta có ý tốt đến tham quan, đã quấy nhiễu Sở giáo tập giảng bài rất xin lỗi, chúng ta đi ngay đây.

- Cút đi.

Sở Mộ không chút khách sáo:

- Nếu có gì bất mãn ta đều nhận hết, nhưng hãy chuẩn bị sẽ chết đi!

Mắt Sở Mộ bắn ra tia sáng lạnh kinh người, sát ý đậm đặc như cực quang bắn vào mắt Vương Việt Phong. Người Vương Việt Phong run rẩy, con ngươi mở to hiện lên nỗi kinh hoàng. Vương Việt Phong như thấy núi thây biển máu, xác chìm nổi, địa ngục Tu La. Sát ý khủng bố khiến tinh thần Vương Việt Phong run rẩy.

Về trải đời thì Vương Việt Phong và Sở Mộ cách biệt như trời với đất, về chém giết đối thủ cường đại càng không thể so sánh.

Chấn nhiếp Vương Việt Phong xong Sở Mộ lắc cổ tay, kiếm bay lên cắm vào vỏ kiếm của giáo tập kiếm pháp họ Dương.

Bốn người không còn mặt mũi tiếp tục ở lại, vội xoay người rời đi, tại đây bọn họ đã mất hết mặt mũi.

Bốn người Vương Việt Phong vừa đi ba trăm học tử muốn lật nóc:

- Giáo tập oách quá đi!

- Đặc biệt là câu ta bảo đảm không giết chết ngươi, không tả nổi luôn!

Sở Mộ không ngờ chỉ thuận miệng nói một câu đã làm các học tử kích động như vậy, họ còn học câu đó, thường hay sử dụng rồi truyền khắp Thừa Thiên học cung.

Sở Mộ át tiếng lao nhao của mọi người, cao giọng nói:

- Được rồi, không còn nhiều thời gian, tiếp tục học kiếm pháp!

Sở Mộ không quan tâm nhóm Vương Việt Phong, hắn biểu hiện mạnh mẽ như vậy vì không muốn chọc nhiều rắc rối. Vì nếu rắc rối tới cửa mà giải quyết âm thầm sẽ kéo theo nhiều rắc rối hơn, cứng rắn mới làm người ta chùn bước, mấy con tôm tép bớt nhảy nhót, chỉ cường giả mới khiến Sở Mộ hứng thú.

Sở Mộ tiếp tục dạy kiếm pháp. Bốn người Vương Việt Phong rời khỏi đạo tràng thì biểu tình tức giận. Vương Việt Phong trừ giận dữ ra đáy mắt có tia kinh hoàng, lúc đối diện sát ý của Sở Mộ thì gã cảm giác mình sắp chết, cảm giác linh hồn bị chìm đắm, bị nhấn chìm trong núi thây biển máu.

Vương Việt Phong không phải loại người dễ nhận thua, gã biết Sở Mộ là tồn tại đáng sợ không dễ chọc, nhưng không có nghĩa là gã sẽ không trả thù. Đặc biệt hôm nay Vương Việt Phong mất hết mặt mũi trước ba trăm học tử, điều này làm gã mất hết uy nghiêm của đệ nhất giáo tập kiếm pháp Địa Cung.

Có thể tưởng tượng chuyện hôm nay chắc chắn sẽ bị đám học tử ba bộ Địa Cung kiếm pháp đồn ra ngoài, đả kích nặng đến uy danh của gã.

Nhưng trong một chốc Vương Việt Phong không nghĩ ra cách nào đối phó Sở Mộ.

Quả nhiên khóa dạy kiếm pháp của Sở Mộ kết thúc, các học tử rời đi bàn tán chuyện này, không lâu sau tin tức truyền khắp các bộ kiếm pháp Địa Cung. Mọi người biết, một truyền mười mười truyền trăm, càng lúc càng nhiều người biết chuyện này, càng nhiều người biết sự tồn tại của Sở Mộ.

Đám giáo tập Bộ Thuật Pháp cũng biết tin tức nhưng không quá để bụng, thực lực của giáo tập Bộ Thuật Pháp luôn cao hơn giáo tập Bộ Kiếm Pháp, nên bọn họ không quá xem trọng giáo tập Bộ Kiếm Pháp.

Đệ nhất giáo tập kiếm pháp Huyền Cung Phương Sơn Hải nghe tin đó thì cau mày.

Làm đệ nhất giáo tập kiếm pháp Huyền Cung, Phương Sơn Hải biết Sở Mộ, biết Mục Thế Hoa phó chưởng tọa định mời hắn đảm nhiệm tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung, nhưng Lâm Viễn phó chưởng tọa bác bỏ. Vì vậy nên Phương Sơn Hải không kiếm chuyện với Sở Mộ, dù sao hắn chỉ làm giáo tập kiếm pháp Địa Cung, không có một chút uy hiếp với gã, nhưng bây giờ hình như hắn nhảy nhót hơi hoạt bát.

- Ngươi lại đây, ta bảo đảm không giết chết ngươi!

Khi Sở Mộ ra khỏi Bộ Điển Tàng định về chỗ ở của mình, dọc đường nghe câu đó thì ngây người. Quen tai ghê, hình như là hôm trước hắn thuận miệng nói.

Sở Mộ về chỗ ở, đầu tiên là luyện kiếm pháp một đợt, rồi tu luyện Thần Hoang kiếm quyết, sau đó tu luyện công pháp Tinh Thần Kiếp, rồi tham ngộ lực lượng thời gian, sau cùng tu luyện thuật Ngũ Hành Thất Huyền.

Ngày càng nhiều người truyền bá, danh tiếng của Sở Mộ càng lúc càng vang dội.

***

Yến sơn, Lý gia.

Lý Chấn Nguyên Lý gia chủ trầm giọng hỏi:

- Vẫn không có tin tức sao?

- Gia chủ, tên giặc Sở Mộ sau khi rời khỏi địa giới Yến sơn thì không biết tung tích, nhưng nhân viên tình báo trong gia tộc vẫn đang tìm kiếm khắp nơi.