Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 212: Một kiếm đánh bại. Nguyện đánh bạc, không chịu thua (2)




Thân thể trong nháy mắt kia cũng bắn ngược về phía sau, bay ra xa hơn chục thước, nặng nề rơi xuống đất, đập vài lần, Ngụy kiếm khí rơi ở một bên, tứ chi dang ra giống như là con chó chết. Càng đáng sợ hơn là ở chỗ ngực hắn y phục bị xé nát, có một vết thương vô cùng bắt mắt, bên trên đang có máu tươi ồ ồ chảy ra, mùi máu tươi tràn ngập.

- Chuyện này...

Trừ đám người La Ngọc Phong ra, những người khác, toàn bộ đều há hốc mồm. Đầu óc trống rỗng, căn bản không có cách nào kịp phản ứng.

- Đại sư huynh... Đại sư huynh...

Một hồi lâu sau, đệ tử Thanh Lan viện mới kịp phản ứng, cả kinh vạn phần, luống cuống chạy lên đấu kiếm đài, đứng ở bên người Tống Quang Đào, vội vàng lấy ra đại chỉ huyết hoàn rồi bóp nát, cầm máu vết thương trên ngực Tống Quang Đào.

- Tên đáng chết nhà ngươi. Ngươi dám hạ sát thủ sao? Nếu như Đại sư huynh có chuyện không hay xảy ra, Thanh Lan viện chúng ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.

Nhị sư huynh Thanh Lan viện nhảy dựng lên, mặt mũi tràn ngập lửa giận, chỉ vào Sở Mộ chửi ầm lên, bộ dáng như hận không thể rút kiếm liều mạng với Sở Mộ vậy.

- Đi, lập tức mang Đại sư huynh trở về trị liệu.

Tam sư huynh Nghiêm Minh kia lập tức nói, sau đó nâng Tống Quang Đào đứng dậy.

- Đợi một chút.

Sở Mộ đột nhiên mở miệng, ngữ khí lạnh nhạt:

- Có phải các ngươi đã quên rồi hay không?

- Các ngươi nghĩ thật tốt a? Định rời đi, không hề nói tới chuyện đánh cuộc là xong rồi sao? Ta nói cho các ngươi biết, không có cửa đâu, nguyện đánh cược thì nguyện chịu thua. Lập tức đem tiền đặt cược giao ra đây, nếu không thì đừng mong rời khỏi.

Chu Tiến bước lên một bước, nhìn chằm chằm vào đệ tử Thanh Lan viện, cười lạnh nói.

Đám người La Ngọc Phong cũng cười lạnh, xếp hàng đi lên, ngăn cản đường đi.

- Đáng chết, bản thân Đại sư huynh chúng ta đã bị trọng thương, tính mạng giống như chỉ mành treo chuông, các ngươi không ngờ lại không để ý tới mạng người như vậy. Lập tức tránh ra cho ta, nếu Đại sư huynh có chuyện không hay xảy ra. Thanh Lan viện chúng ta tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi.

Nhị sư huynh kia lại nhảy ra, miệng hét lớn, vẻ mặt xanh lên.

- Tống Quang Đào, không cần giả chết, một kiếm này còn chưa lấy được tính mạng của ngươi.

Sở Mộ từng bước một đi tới, khí tức trên người càng thêm sắc bén, hai mắt nhíu lại, ánh mắt sắc bén tới cực điểm chậm rãi nhìn qua từng khuôn mặt, bức người tới cực điểm:

- Không buông tha cho chúng ta sao? Rất tốt. So với Tống Quang Đào, đám gà đất chó kiểng các ngươi, ta cũng muốn nhìn xem các ngươi không tha cho chúng ta thế nào.

Sắc mặt đệ tử Thanh Lan viện đồng loạt đại biến, hoàn toàn đề cao cảnh giác, tay nắm chặt chuôi kiếm.

- Ta cam đoan, lúc các ngươi rút kiếm, ta sẽ giết chết từng người trong các ngươi.

Bước chân Sở Mộ không ngừng đi tới, tiếp tục đi về phía trước, miệng nói ra lời nói lạnh lẽo khiến cho đám đệ tử kia run rẩy, tràn ngập sát cơ khôn cùng. Loại ý nghĩ nguyện đánh bạc không muốn chịu thua của Thanh Lan viện đã chọc giận hắn.

Đám Kiếm giả trên thính phòng kia vốn kinh ngạc, tiếp đó đều có biểu hiện bất đồng. Đa phần đều có biểu lộ bàng quan xem việc vui, không có ý định nhúng tay vào. Sở Thiên và Sở Hồng đứng lên, xem ra bọn họ định nhúng tay vào chuyện này.

- Sở Mộ, ngươi không nên khinh người quá đáng.

Tứ sư huynh Vương Khuê vẻ mặt phẫn nộ, quát.

- Tống Quang Đào, nếu như ngươi tiếp tục giả vờ chết, ta không ngại sẽ cho ngươi chết thật.

Ngữ khí của Sở Mộ lạnh nhạt vô cùng, giống như là gió lạnh từ cực bắc thổi qua làm cho người ta sởn hết gai ốc, toàn thân run rẩy. Sát cơ đáng sợ lan tràn, khiến cho ngay cả đám Kiếm giả ở trong thính phòng cũng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cả kinh, giật mình vạn phần. Đệ tử kiếm phái hạ phẩm thập đoạn trung kỳ này vì sao lại có sát khí đáng sợ như vậy?

- Đợi một chút... Đệ tử Thanh Lan viện chúng ta nguyện đánh cuộc nguyện chịu thua.

Tống Quang Đào rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng mà thanh âm hắn lại có vài phần suy yếu, vừa rồi quả thực hắn đã giả chết. Ý định dùng cách này thoát khỏi chỗ này, trở về Thanh Lan viện. Về phần chuyện đặt cược, chỉ cần nói với bên ngoài thương thế của hắn rất nặng, kéo dài được bao lâu thì kéo.

Nhưng mà thật không ngờ Sở Mộ này lại sát phạt quyết đoán như vậy. Thanh âm kia làm cho Tống Quang Đào cảm thấy đủ kiên quyết, cho nên hắn không thể không mở miệng trả lời.

- Rất tốt.

Sở Mộ thản nhiên cười, dừng bước.

- Nhưng mà mười khỏa Tăng khí hoàn và chín thanh Ngụy kiếm khí có thể đưa cho ngươi tại chỗ. Về phần một món Kiếm khí quyết Hoàng cấp thượng phẩm và một môn kiếm thuật cao giai, chúng ta cũng không có mang trên người, chờ sau khi chúng ta về Thanh Lan viện, sẽ mang tới Thanh Phong viện giao cho các ngươi.

Tống Quang Đào nói xong mấy câu lập tức ho khan, bộ dáng như sắp chết.

- Đã như vậy trước tiên các ngươi đem mười khỏa Tăng Khí hoàn và chín thanh Ngụy kiếm khí giao ra đây.

Sở Mộ nói rồi thu kiếm vào vỏ:

- Mặt khác, mấy sư huynh đệ chúng ta cũng không ngại đưa các ngươi trở về, thuận tiện lấy đồ thắng cược.

- Đúng vậy, có thể nhận được một môn kiếm khí quyết Hoàng cấp thượng phẩm và một môn kiếm thuật cao giai, chuyện tốt như vậy coi như đến mười lần nữa chúng ta cũng vô cùng can tâm tình nguyện a.

Chu Tiến cười lớn, thiếu chút nữa khiến cho Tống Quang Đào tức giận tới phun máu.

- Được.

Tống Quang Đào này có chút tâm cơ, lại coi trọng mặt mũi, trước mắt mọi người, hai lần hắn muốn thi triển thủ đoạn đều không thể thực hiện được, hắn chỉ có thể đồng ý. Nếu không, trừ phi sau này hắn không muốn lăn lộn ở Ly Châu kiếm viện nữa. Hơn nữa một khi tin tức này truyền vào trong tai cao tầng kiếm viện, hơn phân nửa hắn sẽ bị trục xuất, ngay cả Thanh Lan kiếm phái cũng bị sỉ nhục.

Cho nên mặc kệ nói theo phương diện nào, cơn tức này hắn không thể không nuốt vào.

Đám người Sở Mộ và La Ngọc Phong nhìn nhau, lại quay đầu nhìn Sở Thiên và Sở Hồng rồi gật đầu, quay người cùng với các sư huynh đệ Thanh Phong viện, giống như hộ tống đệ tử Thanh Lan viện cùng nhau rời khỏi đấu kiếm đài, đi ra phía ngoài.

- Đi.

Vương Lân đứng lên, nhàn nhạt nói, Vương Kỳ cũng đứng dậy, định rời đi.

- Vương nhị thiếu, chẳng lẽ ngươi cũng định học Tống Quang Đào kia không cần mặt mũi sao?

Sở Thiên đột nhiên cười lạnh nói:

- Trước tiên gửi trên người ngươi. hừ.

Vương Kỳ quay người, vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, từ trong lòng móc ra một bình sứ, tiếp tục ném thanh Ngụy kiếm khí trên người về phía Sở Thiên, miệng hừ lạnh một tiếng, quay người bước đi.

- Đồ vật tới tay của ta, ngươi còn muốn lấy về sao? Nằm mơ đi.

Sở Thiên nhận đồ xong còn bổ sung một câu làm cho Vương Kỳ thiếu chút nữa thổ máu, bước đi nhanh hơn.

- Đi, chúng ta đi tìm A Mộ. Tiểu tử này tới kiếm viện cũng không thông báo một tiếng. Đi xem ta thu thập hắn.

Tâm tình của Sở Thiên rất là tốt, cười to một tiếng rồi nói.

Một trận quyết chiến gần như là khôi hài rốt cuộc kết thúc. Một ít người lưu lại ở đấu kiếm đài lúc này vẻ mặt vẫn còn trầm tư.