Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2119: Tự chuốc nhục (Thượng)




Có lẽ ban đầu cùng tu quỷ dị, kiếm pháp khiến thực lực đánh xa hay gần đều mạnh, tính thực chiến rất cao nhưng không có lợi cho con đường tương lai, vì thời gian, tinh lực có hạn.

Đương nhiên không ai nói được về sau sẽ ra sao, một thế giới có văn minh của nó, có bước phát triển, quỹ tích của nó, không cho phép can thiệp. Cuối cùng tốt hay xấu thì không thể định luận, Sở Mộ không phải người Thâm Lam thế giới, hắn tuân theo đạo của mình.

Kiếm là đạo của hắn.

Trừ ba ngày dạy kiếm pháp một lần, Sở Mộ dùng thời gian vào việc tu luyện hằng ngày, lật xem điển tịch. Theo thời gian trôi qua, điển tịch tầng một của Bộ Điển Tàng dần bị Sở Mộ lật xem hết, tiếc rằng không thấy tin tức liên quan Thế Giới Chi Linh.

Vậy phải vào tầng trên hoặc rời khỏi Thừa Thiên học cung đi tìm chỗ khác.

Thời gian áo nghĩa cũng đang được tham ngộ tu luyện, kẹt ở mức sắp đột phá nhưng thiếu cơ hội. Không gian lực lượng quy tắc thì có Phá Hư bí điển rèn luyện, lực lượng ngũ hành có Ngũ Hành chân kinh rèn luyện. Sở Mộ chú trọng tu luyện thuật Ngũ Hành Thất Huyền thì trải qua hắn cố gắng đã đột phá nữa, đến đệ ngũ huyền.

Khi nào tới đệ thất huyền mới vào tầng hai Ngũ Linh bí tháp được, Sở Mộ đang cố gắng hướng mục tiêu này.

Trong khi Sở Mộ cố gắng nghiên cứu Thâm Lam thế giới thì danh tiếng của hắn dần lan truyền, ngọn nguồn là các học tử ba bộ Địa Cung kiếm pháp.

Tạo nghệ kiếm pháp của Sở Mộ cao thâm khó dò, học tử ba bộ Địa Cung kiếm pháp hiếm thấy trên đời. Tưởng Vân cho rằng trình độ kiếm pháp của Sở Mộ cao minh không dưới thúc thúc của gã, ở trình độ nhất định còn vượt trên, nên biết thúc thúc của gã là giáo tập kiếm pháp Huyền Cung.

Trình độ kiếm pháp của giáo tập kiếm pháp Huyền Cung tuyệt đối hơn giáo tập kiếm pháp Địa Cung, Sở Mộ là đặc biệt.

Các học tử ba bộ Địa Cung kiếm pháp bàn tận khiến Sở Mộ dần nổi tiếng. Cộng thêm một số học tử ba bộ Địa Cung kiếm pháp khi luận bàn kiếm pháp với học tử Địa Cung Bộ Kiếm Pháp khác thì dùng kiếm pháp sắc bén, ngắn gọn hơn đánh bại đối phương, làm đối phương ngạc nhiên thế là càng biết nhiều về Sở Mộ.

Sau đó chuyện Mục Thế Hoa phó chưởng tọa mang Sở Mộ về, đề nghị khiến hắn đảm nhiệm tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung bị đào móc ra, lan truyền. Sở Mộ nổi tiếng như cồn, thành tiêu điểm.

Các lời bàn tán không ngừng truyền ra, cộng thêm Trần Ly chứng minh, thế là có người đặt danh hiệu đệ nhất giáo tập kiếm pháp Địa Cung lên đầu Sở Mộ.

Trần Ly là danh nhân trong toàn Bộ Kiếm Pháp Địa Cung, vì gã đánh bại giáo tập kiếm pháp đời trước, tài tình, thiên phú khiến nhiều người khen không dứt.

Vương Việt Phong đệ nhất giáo tập kiếm pháp Địa Cung đương nhiệm nghe tin này thì không vui, gã nhướng mày.

Làm đệ nhất nhân giáo tập kiếm pháp Địa Cung, Vương Việt Phong có quyền uy rất lớn trong này, quyền uy đó không cho phép người khác khiêu khích, đặc biệt còn là giáo tập kiếm pháp mới đến.

Cho nên Vương Việt Phong phát tin tức hướng Sở Mộ, yêu cầu hắn đến gặp, lời ngầm là muốn xem hắn có bản lĩnh gì.

Có người truyền tin vào tai Sở Mộ:

- Vương Việt Phong, đệ nhất giáo tập kiếm pháp Địa Cung...

Sở Mộ lơ đẹp, không cần biết Vương Việt Phong có mục đích gì thì hắn chẳng muốn tiếp xúc với gã. Danh hiệu đệ nhất giáo tập kiếm pháp Địa Cung thật nực cười trong mắt hắn.

Sở Mộ không quan tâm nhưng Vương Việt Phong chẳng chịu thôi.

Hôm nay là khóa dạy kiếm pháp của Sở Mộ.

Trong đạo tràng ba bộ Địa Cung kiếm pháp, ba trăm học tử đến đầy đủ, ngồi xếp bằng xung quanh chờ giáo tập của họ đến.

Khác với trước kia, bây giờ mỗi lần học kiếm pháp là bọn họ sẽ cảm thấy rất thú vị, có động lực, háo hức.

Khi Sở Mộ vào đạo tràng, ba trăm học tử nhìn chằm chằm vào mặt hắn, tràn đầy tôn kính.

Ba trăm thanh âm cùng kêu lên:

- Chào giáo tập!

Nếu giáo tập kiếm pháp khác trông thấy sẽ rất hâm mộ.

- Chào các vị.

Sở Mộ đáp lại:

- Buổi dạy kiếm pháp hôm nay vẫn như lúc trước, các vị học tử nêu câu hỏi, ta giải đáp.

Ba ngày một khóa kiếm pháp, mỗi lần đều có thu hoạch cho học tử, hoặc nhiều hoặc ít, qua hai, ba ngày lắng đọng đều có thắc mắc mới.

Người hỏi đầu tiên là Trần Ly, trong ba trăm học tử thì kiếm pháp của gã cao nhất, gã đặt câu hỏi mấy học tử khác nghe không hiểu.

Sở Mộ trả lời ngay bằng ngôn ngữ dễ hiểu nhất, khiến mọi người hiểu rõ, càng dễ lĩnh ngộ.

Dạy khoảng nửa khóa thì có khách không mời đến.

Một thanh âm vang lên đánh gãy Sở Mộ giảng dạy:

- Không tồi không tồi, Sở giáo tập hiểu biết kiếm pháp đúng là có điểm độc đáo.

Các học tử nhìn hướng khách không mời.

Có bốn người đến, một người dẫn đầu. Bốn người này đều là nam nhân trung niên khoảng ba, bốn mươi tuổi.

Sở Mộ nhìn lướt qua, hỏi:

- Mấy vị là...?

Một nam nhân trung niên quát:

- Vị này là đệ nhất giáo tập kiếm pháp Địa Cung, Sở giáo tập sao không đến hành lễ!

Sở Mộ phản ứng lại, thì ra người dẫn đầu là Vương Việt Phong đệ nhất giáo tập kiếm pháp Địa Cung.

Sở Mộ không khách sáo nói:

- Bây giờ là lúc ta giảng bài, các ngươi ra ngoài đi.

Nhìn Vương Việt Phong là Sở Mộ biết ngay gã thuộc loại người gì, một kẻ ham thích quyền lực. Sở Mộ luôn không thích loại người này.

Trong lúc Sở Mộ làm việc càng ghét bị quấy rầy.

- Càn rỡ!

Nam nhân trung niên biểu tình tức giận quát:

- Nghe nói ngươi là giáo tập kiếm pháp mới tới, Vương giáo tập đặc biệt triệu ngươi đến muốn quan tâm ngươi một chút, không ngờ ngươi chẳng chút để ý!

Vương Việt Phong phất tay:

- Được rồi, có lẽ Sở giáo tập mới đến đây chưa quen, bận nhiều việc nên lỡ quên thôi.

Nam nhân trung niên không chịu thôi:

- Nghe chưa? Vương giáo tập thông cảm ngươi như vậy, còn tự mình đi đạo tràng gặp ngươi vậy mà ngươi không biết lễ độ, thật không hiểu loại người như ngươi sao trở thành giáo tập được.

Vương Việt Phong không vui nạt:

- Được rồi Dương giáo tập, nói quá lời rồi!

Sở Mộ nhìn thấu hai người này một đóng vai phản diện, một đóng vai chính diện. Hai người khác thì cười, nụ cười kỳ dị.

Các học tử nhận ra mục đích mấy người này tìm đến không tốt.

Sở Mộ lạnh nhạt nói:

- Giờ dạy kiếm pháp của ta còn hai canh giờ, vì các ngươi quấy nhiễu mà thời gian càng ít.

Đã biết đối phương không có ý tốt thì Sở Mộ sẽ không thân thiện làm gì:

- Các ngươi có mục đích gì nói ra ngay đi, nếu muốn chiến thì ta có thể thỏa mãn các ngươi, nếu như không có mục đích thì ra ngoài ngay bây giờ, đừng quấy rầy ta lên lớp.

Sở Mộ nói chuyện làm bốn giáo tập kiếm pháp biến sắc mặt. Ba trăm học tử giật mình nhìn Sở Mộ, lòng dâng lên cảm giác rất là hưng phấn.