Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2109: Phế bỏ




Kế hoạch biến động vậy phải suy nghĩ kế hoạch mới, tìm điểm vào mới.

Sở Mộ rời khỏi Lý gia không lâu có mười mấy người lao ra khỏi Lý gia, mục tiêu rõ ràng, tốc độ cực nhanh đuổi theo hướng Sở Mộ rời đi.

Không lâu sau mười mấy người đuổi kịp Sở Mộ.

Sở Mộ đang suy nghĩ thì bị chặn đường, hắn liếc đối phương, lạnh lùng hỏi:

- Có chuyện gì?

Trong đám người chặn đường Sở Mộ người dẫn đầu mắt lóe tia sáng lạnh nhìn hắn chằm chằm, nói thẳng:

- Các hạ hãy theo chúng ta một chuyến.

Những người đi đường gần đó trông thấy cảnh này.

- Đó chẳng phải là người của Lý gia sao?

- Người bị bao vây là ai mà xui vậy, đi chọc vào Lý gia.

- Chọc vào Lý gia thì thảm rồi, không chết cũng lột da.

Sở Mộ nghe rõ ràng các tiếng thảo luận, nhìn ra được Lý gia rất nổi tiếng trong khu vực này.

Mười mấy người Lý gia lộ vẻ vênh váo.

- Không đi.

Mới đến nơi Sở Mộ không muốn chọc vào thị phi, đặc biệt khi đối phương là thế gia ngàn năm, nội tình thâm sâu, thực lực không tầm thường không thể coi thường. Nếu không mấy tu luyện giả Niết Bàn cảnh cấp thấp, Thần Ngưng cảnh chẳng đáng lọt vào mắt hắn.

Thủ lĩnh cười khẩy nói, bộ dáng không tha cho Sở Mộ:

- Cái này không thể theo ý ngươi, trộm báu vật của Lý gia chúng ta thì ngoan ngoãn quay về trả lại, chủ động xin lỗi, không chừng thiếu chủ của chúng ta sẽ khai ơn tha cho ngươi.

Sở Mộ nghe liền hiểu, hóa ra là Lý Thu Phong giở trò quỷ. Người này tính nhỏ nhen như lỗ kim, chỉ vì chút xíu chuyện nhỏ lúc trước mà muốn xử đẹp hắn, còn chụp mũ trộm báu vật, bôi xấu danh tiếng của hắn. Sở Mộ cười nhạt.

Sở Mộ lạnh lùng cười hỏi:

- Nếu ta không đi theo các ngươi trở về thì kết cuộc thế nào?

Thủ lĩnh cười khẩy nói:

- Đánh gãy tay chân nâng lại.

Mười mấy người rút kiếm, kiếm quang rực rỡ tỏa ra khí lạnh.

Mười mấy người nhìn Sở Mộ chằm chằm, ánh mắt cực kỳ sắc bén như muốn đâm thủng mấy lỗ trên người hắn, ai nấy mặt nanh ác.

Thủ lĩnh đội người Lý gia ra tối hậu thư:

- Cho ngươi lựa chọn cuối cùng, ngoan ngoãn theo chúng ta về hay để chúng ta đánh gãy tay chân mang về, chọn một trong hai đi!

Sở Mộ cười nhe hàm răng trắng lóe sáng dưới ánh nắng, khiến người nổi da gà:

- Ta chọn cái thứ ba, để ta đánh gãy tay chân của các ngươi.

Mười mấy người đội Lý gia không hiểu ý nghĩa nụ cười kia, nên bọn họ tấn công.

Thủ lĩnh quát to:

- Hừ! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đánh gãy tay chân!

Thủ lĩnh huơ kiếm chém luồng kiếm quang màu xanh, hơi thở lực lượng phong nồng đậm vèo một tiếng xé gió chém hướng Sở Mộ.

Kiếm quang màu xanh là tín hiệu, tín hiệu hành động. Những người khác rút kiếm chém hướng Sở Mộ.

Mười mấy người vây công, lao lên từ mỗi góc độ. Đám người đứng xa xem hoặc lộ vẻ thương tiếc hoặc hưng phấn cười, như thể Sở Mộ sắp bị thương nặng. Vì đám người công kích phong tỏa đường trốn của Sở Mộ, có người chém vào tứ chi của hắn, thật sự muốn đánh gãy tay chân hắn.

Nụ cười nhe răng phóng lớn trước mắt, gần trong gang tấc, dường như kết cục đã định trước.

Sở Mộ chỉ mỉm cười, không nói lời nào, thậm chí không rút kiếm ra, ngón tay như kiếm vạch trước mặt rồi đâm tới trước.

Trong phút chốc từng đợt kiếm quang tan nát trước kiếm chỉ của Sở Mộ, hắn đâm tới trước, màu vàng sắc bén lấp lóe trên đầu ngón tay xuyên qua hư không. Kiếm quang màu vàng xé gió xuyên thủng vai một tu luyện giả Niết Bàn cảnh.

Sở Mộ như đi dạo nhẹ nhàng tránh công kích của mười mấy người Lý gia, khiến tất cả công kích đều bị hụt. Sở Mộ chỉ dùng ngón tay thay kiếm đánh trả, một cái chỉ một kiếm chém, từng đường kiếm đánh trúng đối phương.

Đám người đứng xa xem trợn mắt há hốc mồm, ở trong mắt họ chỉ có một bóng người tùy ý, bộ pháp, thân pháp diệu đến đỉnh, như linh dương quải giác không dấu vết tìm kiếm.

Trong đám người xem có một lão nhân vốn chỉ tính xem náo nhiệt, giờ thì nheo mắt hấp háy tia sáng, biểu tình ngạc nhiên.

Lão nhân thầm kinh thán: Kỹ xảo chiến đấu rất tinh tế, mỗi lần đều vừa đúng, tinh diệu vô song.

Không lâu sau Sở Mộ ngừng lại, mười mấy người gục ngã xung quanh, hai tay hai chân bị kiếm chỉ xuyên qua, kinh mạch đứt vùng vẫy gào thét dưới đất, bộ dạng rất thê thảm. Đám người đứng xa xem rợn tóc gáy rét run.

Mười mấy người Lý gia muốn phế bỏ Sở Mộ ngược lại bị hắn phế, kết cục như vậy thật bất ngờ.

- Thảm rồi, lần này hắn hoàn toàn đắc tội Lý gia, chỉ có đường chết.

- Đúng rồi, thật là không biết trời cao đất rộng.

Trong ngàn dặm Yến sơn lấy Lý gia đứng đầu, những người đời đời sống tại đây biết điều đó, lòng kính sợ Lý gia.

Gia tộc Lý thị là thổ hoàng đế của Yến sơn.

Ngay sau đó Sở Mộ làm chuyện khiến bọn họ suýt rớt tròng mắt. Sở Mộ liên tục búng tay, chỉ phong mạnh mẽ xé gió bắn vào đan điền của đám người nằm dưới đất.

Trong phút chốc từng tiếng tru lên.

- Phế phế...!

- Tu vi của ta... Tu vi của ta...!

- Ngươi thật độc ác, phế tu vi của ta!

Tứ chi bị đâm thủng, kinh mạch đứt còn phục hồi được, nhưng tu vi bị phế trừ, đan điền bị ngoại lực mạnh mẽ đánh vào thì trừ phi có thiên tài dị bảo, nếu không đừng mơ khỏe lại.

Mười mấy người có địa vị bình thường trong Lý gia, sao Lý gia có thể lấy thiên tài dị bảo ra chữa cho họ. Huống chi Lý gia phải có thiên tài dị bảo mới được, dù là thế gia truyền thừa ngàn năm cũng không lấy ra nổi.

Nói ngắn gọn là mười mấy người này thật sự phế bỏ.

Không có tu vi, tứ chi bị phế, mười mấy người rất nhanh bị Lý gia bị vứt bỏ, nỗi lòng càng khủng hoảng.

Lão nhân gật gù:

- Kỹ xảo tinh tế, thủ đoạn tàn nhẫn, là hạt giống tốt.

- Trở lại nói cho Lý Thu Phong biết, lấy oán trả ơn không phải điều thế gia ngàn năm nên làm.

Sở Mộ nói với thủ lĩnh mười mấy người kia:

- Nhưng nếu Lý Thu Phong vẫn không chết tâm, có thủ đoạn gì cứ lấy ra, ta nhận hết, miễn là đừng hối hận.

Ngữ điệu Sở Mộ bình thản nhưng nội dung cực kỳ bá đạo gợi lên nhiều tưởng tượng, hình như khác với Lý gia lúc trước mọi người nói.

Nhiều người tò mò muốn tìm tòi nghiên cứu, nhưng nghĩ đến tác phong của Lý gia thì thầm sợ.

Sở Mộ phế mười mấy người của Lý gia rồi cất bước đi nhanh. Nơi đây dù gì là khu vực thuộc về Lý gia, nhanh chóng rời xa là hơn. Nếu Lý gia phái ra cường giả thì sẽ là rắc rối lớn.

Sở Mộ rời đi, đám người xem nhanh chóng tản ra. Lão nhân lẩn trong đám đông nhìn hướng Sở Mộ đi, suy tư một lúc rồi đi theo.