Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2056: Khiêu chiến so tài Tôn Tọa




Từ trên xuống dưới tổng cộng một trăm Tôn Tọa. Từ mười một Tôn Tọa đến một trăm không có tên riêng, chỉ theo thứ tự gọi là Đệ Thập Nhất Tôn Tọa, Đệ Thập Nhị Tôn Tọa cứ thế đến Đệ Nhất Bách Tôn Tọa.

Bờ bên kia Hắc Thủy Hồ, dưới chân Bách Tôn Thần Sơn, một trăm kiếm đài trống trơn. Hai mươi thiên tài thẫn thờ lơ lửng giữa không trung sững sờ nhìn kiếm đài trống rỗng.

Bọn họ... bị loại.

Kích thích quá lớn, khiến người khó có thể chấp nhận. Dù bọn họ đều là thiên tài yêu nghiệt, tâm chí hơn xa Kiếm Giả bình thường nhưng gặp tình huống này khó thể bình tĩnh nỗi lòng.

Cực khổ vất vả đấu tranh để rồi cuối cùng bị đào thải, loại cảm giác này rất phức tạp, rất khó tả.

Thật lâu sau có người cười khổ lắc đầu, bất đắc dĩ chấp nhận sự thật này.

Trong hai mươi người bị loại có hai người là Thần Tử của Kiếm Thần điện, Thương Lôi và Phong Quá Hải. Hết cách, hai người ở hàng thứ ba.

Đã bị loại có ở lại cũng vô nghĩa, mọi người quay về.

Ba Đại Đế ở ven Hắc Thủy Hồ chợt lắc người biến mất, khi hiện hình đã ở đỉnh Bách Tôn Thần Sơn, trên một trăm Tôn Tọa nhìn xuống mọi người.

Lão nhân áo lục cười nói:

- Chúc mừng các vị vượt qua cuộc chiến bảng Thiên Thanh giai đoạn thứ ba, vào giai đoạn thứ bốn.

Thanh âm vang vọng trên bầu trời truyền vào tai mọi người:

- Giai đoạn thứ bốn cũng là giai đoạn cuối của cuộc chiến bảng Thiên Thanh.

Một trăm thiên tài yêu nghiệt tập trung tinh thần lắng nghe lời Thanh Túc Đại Đế nói.

Thanh Túc Đại Đế nói rõ quy tắc giai đoạn thứ bốn cho mọi người biết:

- Cuộc chiến giai đoạn thứ bốn là khiêu chiến Tôn Tọa. Từ Tôn Tọa của các vị thiên tài có thể khiêu chiến với người Tôn Tọa cao hơn. Từ Tôn Tọa thứ một trăm khiêu chiến, mỗi người chỉ có ba cơ hội khiêu chiến. Cơ hội hiếm có, mọi người hãy nắm chắc.

Khiêu chiến so tài Tôn Tọa!

Cuộc tranh cướp lần này sẽ quyết định thứ hạng cuối cùng trên bảng Thiên Thanh.

Nếu không giành nhau mà trực tiếp kết thúc thì hạng nhất bảng Thiên Thanh là Cổ Loạn Không.

Đúng vậy, chiến đấu trên Bách Tôn Thần Sơn người cách xa không thấy, nhưng trên bầu trời hiện ra danh sách màu xanh từ từ mở ra, lần lượt từ thấp đến cao hiện ra từng cái tên. Thứ hạng của Sở Mộ là mười tám, Cổ Loạn Không thì ở tít đầu bảng.

Người khác không cách nào trông thấy chiến đấu nhưng xem biến đổi thứ hạng trên bảng Thiên Thanh để biết tình huống.

Các trưởng lão Tổng Thần Điện bàn tán:

- Thần Tử thứ mười đang ở hạng mười tám.

- Đây mới chỉ bắt đầu, ta tin tưởng với năng lực của Thần Tử thứ mười có thể vào mười hạng dầu.

- Ba hạng đầu càng tốt.

- Ba hạng đầu khó lắm, tu vi của Thần Tử thứ mười quá thấp, nó là điểm yếu.

- Đúng rồi, tiếc thật. Tu vi hiện tại của Thần Tử thứ mười nếu thêm một trọng thiên là hy vọng vào ba hàng đầu càng lớn.

***

Sở Mộ là người thứ mười tám vượt qua Hắc Thủy Hồ, lấy Bách Tôn kiếm thứ mười tám, sau khi luyện hóa nó chiếm Tôn Tọa thứ mười tám.

Một trăm vị trí Tôn Tọa từ trên xuống dưới nhưng Tôn Tọa đặt ở hướng khác nhau quay thành vòng tròn bất quy tắc. Chính giữa là đất trống rất rộng, khối đất trống này là địa điểm chiến đấu của khiêu chiến so tài Tôn Tọa.

Thanh Túc Đại Đế dứt lời mọi người không nói chuyện, đánh giá người khác như đang so sánh thực lực của mình và người, tìm kiếm đối thủ.

Khiêu chiến thành công, người thắng chiếm Tôn Tọa của đối phương, Tôn Tọa của người thua không thay đổi.

Cổ Ngạo Không nửa nằm trên Tinh Không Tôn Tọa, bộ dạng lười biếng như đang ngủ. Tần Ngạo Tiên ngồi trên Thiên Khung Tôn Tọa tựa tiên nữ giáng trần. Dương Chiến Thiên ngồi ngay ngắn như bá vương.

Tô Nguyệt Tịch như ma nữ ngồi ở Đại Địa Tôn Tọa thứ mười, điên đảo chúng sinh. Ánh mắt Tô Nguyệt Tịch cực kỳ sắc bén nhìn mặt Sở Mộ hơi lâu, rồi ngước nhìn Tôn Tọa càng cao, cuối cùng ngừng lại ở Tần Ngạo Tiên.

Như cảm ứng ánh mắt của Tô Nguyệt Tịch, Tần Ngạo Tiên nhìn qua. Ánh mắt của Tần Ngạo Tiên xuất trần, lạnh nhạt thản nhiên, phong mang nội liễm. Ánh mắt hai nữ nhân giao nhau, tia điện vô hình bắn tung trong hư không, mọi người như nghe tiếng đì đùng, bị hấp dẫn chú ý.

Trong một trăm thiên tài không chỉ có Tần Ngạo Tiên, Tô Nguyệt Tịch là hai Kiếm Giả nữ giới, còn một số người khác, nhưng bắt mắt nhất là hai nàng.

Một người tựa tiên, một người như ma nữ, một người áo trắng, một người váy đen, trắng đen đối lập rõ ràng, xuất trần và quyến rũ không phân cao thấp.

Hai người là nữ nhân cực kỳ quyến rũ hấp dẫn ánh mắt đang đối lập nhau, hình ảnh thật mát mắt.

Ánh mắt hai người vô hình va chạm nhau rồi dời đi, xung đột không diễn ra như dự đoán.

Từ Đệ Nhất Bách Tôn Tọa bắt đầu khiêu chiến rồi lần lượt tăng lên, tránh cho nhiều người khiêu chiến dẫn đến hỗn loạn.

Mọi người chờ Đệ Nhất Bách Tôn Tọa phát khiêu chiến, không nóng nảy.

Mười phút sau, thiên tài Đệ Nhất Bách Tôn Tọa chọn mục tiêu.

Đệ Nhất Bách Tôn Tọa Tô Nhất Phàm lướt mắt qua mọi người nhìn chăm chú Đệ Cửu Thập Tôn Tọa, cao giọng nói:

- Ta khiêu chiến với Đệ Cửu Thập Tôn Tọa!

Thiên tài Đệ Cửu Thập Tôn Tọa Trình Ngộ Tâm lập tức đứng dậy, tràn đầy chiến ý:

- Chiến!

Tô Nhất Phàm và Trình Ngộ Tâm lắc người rời khỏi Tôn Tọa, đứng đối diện nhau trên đất trống chính giữa.

Không cần ngôn ngữ, tay cầm kiếm lóe sáng, thông thiên thánh kiếm nằm trong tay chém xuống. Kiếm khí khổng lồ xé gió rạch không khí vài trăm thước, cắt đứt mặt đất cứng rắn chém hướng đối phương.

Kiếm khí ra, dao động mãnh liệt xé rách không trung dẫn đến các cơn bão, cuồng phong thổi đến, tiếng rít nổi lên bốn phía.

Sau kiếm khí, Tô Nhất Phàm người kiếm hợp nhất hóa thân thành một luồng kiếm quang điều khiển thông thiên thánh kiếm trong tay như sao băng vụt qua chân trời đâm hướng Trình Ngộ Tâm.

Trình Ngộ Tâm không nhúc nhích, chân không di chuyển, mắt bắn ra tia sáng sắc bén vô biên, như hai thanh kiếm bén xuyên qua hư không từ xa tỏa định Tô Nhất Phàm. Trình Ngộ Tâm chậm rãi giơ thông thiên thánh kiếm lên rạch hư không, thân kiếm chảy xuôi quang chi phong mang như dòng nước, cuối cùng tụ lại ở mũi kiếm.

Trình Ngộ Tâm nhanh chóng giơ kiếm lên chém ra với tốc độ mắt thường khó thấy. Một giây trăm nhát kiếm, mỗi đường kiếm từ phần mũi kiếm bắn ra kiếm quang trăng khuyết to cỡ bàn tay, trong khoảnh khắc có trăm kiếm quang trăng khuyết to cỡ bàn tay xé gió, mỗi vầng trăng tỏa ánh sáng kim loại lạnh băng âm u.

Hàng trăm kiếm quang trăng khuyết xé gió rậm rạp phô thiên cái địa, nhanh đến tột đỉnh, như cắt nát hư không ra, dày đặc mạnh mẽ khiến người da đầu tê dại, khiến Tô Nhất Phàm lao nhanh vào Trình Ngộ Tâm biến sắc mặt. Tô Nhất Phàm vội thay đổi đường kiếm huơ trước mặt kín kẽ đánh nát từng đợt kiếm quang.