Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2037: Vượt cấp bại địch




Tu vi của Giang Phàm chỉ mới là Niết Bàn nhị trọng thiên sơ kỳ, thành phần kỳ ngộ lớn hơn, mấy mặt khác không hơn Niết Bàn nhị trọng thiên sơ kỳ bình thường bao nhiêu. Tu vi của Dương Hiên đến Niết Bàn tam trọng thiên sơ kỳ, cao hơn Giang Phàm một đại cảnh giới, các mặt khác cũng thắng gã.

Nhìn sơ là biết Giang Phàm không đánh lại Dương Hiên, dù vậy Giang Phàm sẽ không chủ động nhận thua. Đây là cơ hội hiếm có, Dương Hiên là cục đá mài dao, tuy hơi cứng.

Khóe môi Dương Hiên cong lên dữ tợn.

Dương Hiên rất hận Sở Mộ, trước tiên trút bớt một ít lên người Giang Phàm đã. Dương Hiên có thể nhanh chóng đánh bại Giang Phàm nhưng gã không làm vậy, dùng kiếm cắt từng vết thương lên người Giang Phàm.

Chỉ trăm giây ngực, sau lưng Giang Phàm có bảy, tám miệng vết thương sâu thấy xương, máu chảy ròng ròng nhuộm ướt trường bào đỏ.

Lâm Dịch nổi giận:

- Chết tiệt, Dương Hiên đang hành hạ Giang sư đệ!

Đệ tử Ngũ Hành kiếm tông đấm vào tiểu không gian:

- Dương Hiên khốn nạn!

Lâm Hải Triều bình tĩnh nói:

- Dương Hiên hận Sở sư huynh nên muốn trút giận lên Giang sư đệ.

Đáy mắt Lâm Hải Triều lộ rõ tia sáng lạnh.

Sở Mộ đặt bình rượu xuống, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm nhìn Dương Hiên.

- Dương sư huynh làm hay lắm!

- Rạch hai nhát lên mặt hắn đi!

So với đệ tử Ngũ Hành kiếm tông tức giận thì các đệ tử Dạ Minh kiếm tông hò reo. Tiểu không gian chỉ ngăn bọn họ ra vào chứ không ngăn cách thanh âm, nên mỗi người đều nghe rõ các đệ tử Dạ Minh kiếm tông la lớn.

Rạch mặt đối phương là cố ý nhục nhã.

Bên ngoài, trên tinh hạm Dạ Minh kiếm tông. Trưởng lão Dạ Minh kiếm tông có người nhíu mày, đa số vẻ mặt thích thú.

Tần Trấn Vũ sâu trầm nói:

- Dương Hiên không thành tài được.

Chỉ có một mình Dạ Minh Đại Đế nghe thấy.

Trên tinh hạm của Ngũ Hành kiếm tông, mọi người cực kỳ tức giận chỉ muốn xông vào giải cứu Giang Phàm.

Khuôn mặt Giang Phàm cực kỳ tức giận. Dương Hiên nhướng mày, kiếm quang xé gió rậm rạp làm Giang Phàm không phân biệt được.

Bàn về thực lực thì Giang Phàm và Dương Hiên chênh lệch rất lớn, mặc kệ gã bùng nổ cỡ nào cũng không thể xoay chuyển cục diện. Gò má bị Dương Hiên rạch hai đường, máu ứa ra nhuộm nửa bên mặt Giang Phàm, máu chảy xuống trông rất dữ tợn.

Lòng Giang Phàm tràn đầy lửa giận, lý trí bị thiêu cháy, gã liều lĩnh đồng quy vu tận tấn công dồn dập gây chút rắc rối cho Dương Hiên, nhưng cuối cùng vẫn bị Dương Hiên giết dưới kiếm.

Giết Giang Phàm xong Dương Hiên nói:

- Yếu quá, chơi chán.

Dương Hiên giơ trường kiếm chỉ hướng Sở Mộ:

- Hãy cầu nguyện đừng gặp được ta!

Sở Mộ không lên tiếng, đôi mắt sâu thẳm lạnh buốt.

Ánh mắt các đệ tử Ngũ Hành kiếm tông như ăn thịt người.

Dương Hiên không thèm để bụng, cười càn rỡ rời khỏi không gian chiến đấu trở về tiểu không gian.

So tài tiếp theo nếu đệ tử Ngũ Hành kiếm tông và Dạ Minh kiếm tông đụng độ, hai bên chiến đấu kịch liệt chưa từng thấy.

Đệ tử Dạ Minh kiếm tông bắt chước Dương Hiên nhục nhã đệ tử Ngũ Hành kiếm tông tơi bời, đệ tử Ngũ Hành kiếm tông thì tràn đầy lửa giận muốn trả thù lại.

Nhưng Dạ Minh kiếm tông dù gì là thế lực cấp chúa tể, không chỉ có Đại Đế tọa trấn, nội tình của nó thâm sâu Ngũ Hành kiếm tông không cách nào so sánh nổi.

Cho nên về tổng thể thì đệ tử Dạ Minh kiếm tông đè đầu đệ tử Ngũ Hành kiếm tông ra đánh. Trừ phi tu vi chênh lệch rõ ràng, không thì đệ tử Ngũ Hành kiếm tông rất khó đánh bại đệ tử Dạ Minh kiếm tông, đa số bị hạ gục.

Trong đệ tử Dạ Minh kiếm tông có ba người tu vi đến Niết Bàn tam trọng thiên, có hai mươi ba người là Niết Bàn nhị trọng thiên. Đệ tử Ngũ Hành kiếm tông không có một ai đến Niết Bàn tam trọng thiên, số nhị trọng thiên cộng lại không đến bốn, năm người, chênh lệch rất rõ ràng.

Hết cách, Dạ Minh kiếm tông là thế lực cấp chúa tể, thế lực cường đại bao trùm nguyên tinh hệ. Ngũ Hành kiếm tông chỉ hùng bá một hành tinh sinh mệnh cao đẳng, chênh lệch tài nguyên rất lớn.

Lâm Dịch và Lâm Hải Triều lần lượt đánh bại đối thủ thăng cấp. Sở Mộ lại bị rút trúng, đối thủ của hắn là một thiên tài của Dạ Minh kiếm tông tu vi đến Niết Bàn nhị trọng thiên trung kỳ, tên là Cố Thanh Bình.

Cố Thanh Bình ngữ điệu bình tĩnh hỏi một sự thật:

- Ngươi tự nhận thua hay để ta chém chết?

Các đệ tử Ngũ Hành kiếm tông tức điên, la ó:

- Sở sư huynh diệt hắn đi!

- Sở sư huynh, cho hắn biết sự lợi hại đi!

Sở Mộ không nói chuyện, Bất Diệt kiếm nằm trong tay hắn, tự nhiên rũ xuống. Ánh mắt sâu thẳm nhìn Cố Thanh Bình làm gã thấy sợ, lòng dâng lên lạnh lẽo.

Cố Thanh Bình rống to xua tan lạnh lẽo trong lòng:

- Muốn chết!

Mắt Cố Thanh Bình bắn ra tia sáng sắc bén như kiếm phá không bay tới, tay vung lên, trong tiếng rung kiếm quang như làn nước lãnh liệt tiêu sát.

Ong ong ong ong ong!

Kiếm xé gió chém tới kèm theo giá băng như gió rét bắc cực.

Cố Thanh Bình vừa ra tay đã là một chiêu kiếm pháp uy lực mạnh mẽ, kiếm khí lãnh liệt tung hoành tứ giăng.

Đôi mắt sâu thẳm lóe tia sáng, Sở Mộ sải bước như nhìn thấu hư thực của chiêu kiếm pháp này, xuyên qua từ khe hở. Sở Mộ không thi triển kiếm pháp uy lực cường đại gì, chỉ chém ngang một nhát.

Một kiếm này bình thường trong mắt nhiều người, nhưng trong mắt một số người khác thì tràn ngập huyền diệu đến ngây người, họ rất bất ngờ.

Cố Thanh Bình phát hiện chiêu mạnh mẽ của mình vô ích, thậm chí không thể tổn thương Sở Mộ được, ngược lại bị hắn nắm bắt sơ hở kiếm pháp đánh lại. Một kiếm nhìn như bình thường nhưng khiến Cố Thanh Bình cảm giác trên trời dưới đất không có chỗ trốn.

Đơn giản, trực tiếp mà sắc bén.

Mắt Tần Trấn Vũ chợt sáng lên như chim ưng phát hiện con mồi, ánh mắt cực kỳ sắc bén nhìn Sở Mộ.

Cố Thanh Bình dùng nhiều thủ đoạn vất vả trốn khỏi nhát kiếm của Sở Mộ, gã tấn công điên cuồng, kiếm quang như lũ liên miên không ngớt thi nhau ập đến, tràn ngập không gian chiến đấu như trên trời dưới đất không có kẽ hở né tránh.

Nhiều người trợn to mắt nói:

- Thế công đáng sợ quá!

Bọn họ thầm so sánh nếu mình đối diện loại tình huống này thì ứng đối ra sao, phát hiện không thể né tránh, buộc phải cứng rắn đỡ.

Sở Mộ như cá bơi trong biển, biến không thể thành có thể. Sở Mộ tiến lùi tự nhiên trong sóng gió công kích, mỗi nhát kiếm của Cố Thanh Bình đều chém hụt không thể tổn thương hắn một li, không đụng vào góc áo hắn được.

Sở Mộ bắt lấy cơ hội, kiếm quang như sấm sét phá không. Cố Thanh Bình cảm giác cổ họng đau nhói, thế công bão tố ngừng lại. Cố Thanh Bình sờ cổ giơ tới trước mắt nhìn, một mảnh màu đỏ.