Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1991: Kho báu của Lang cốc




Sở Mộ ăn xong mặt trời cũng lặn, tia sáng hoàng hôn cuối cùng dần biến mất, bóng đêm buông xuống, gió nhẹ thổi mang theo chút lạnh lẽo. Đây vốn là thời gian cuồng hoan của Lang Vương, bầy sói, nhưng lúc này không gian im ắng lạnh lẽo. Trăm cái xác sói chậm rãi biến mất tăng phần thê lương cho buổi tối.

Ban đêm là thiên hạ của Hư thú.

Nếu Sở Mộ rời khỏi cốc trong rồi ra cốc ngoài sẽ mất hai canh giờ, khi đó đã là giữa đêm.

Hư thú nhất phẩm bình thường không lọt vào mắt Sở Mộ, chỗ có hư thú tam phẩm thì cách nơi này khá xa. Sở Mộ cảm thấy tạm thời ở lại đây đêm nay, chiêm nghiệm lại trận chiến hôm nay rồi tĩnh tâm tu luyện, lĩnh ngộ kiếm ý, lực lượng kim, hỏa vân vân và vân vân.

Những lực lượng này đều ở đẳng cấp nhập môn, trên nó còn có tiểu thành, đại thành, viên mãn, không gian tiến bộ rất lớn.

Sở Mộ nghỉ ngơi mười phút rồi tập trung tinh thần hồi ngộ, trận chiến hôm nay, đặc biệt là chiến đấu với Thiết Tích Lang Vương bị hắn nghiệm lại ba lần.

Xong xuôi hết mới qua nửa canh giờ, Sở Mộ đứng dậy rút kiếm, ánh sáng đỏ yêu dị nóng rực nở rộ vào ban đêm, đung đưa.

Sở Mộ rút kiếm tu luyện kiếm pháp trung cấp, cũng không quên thân pháp và bộ pháp trung cấp. Sở Mộ tu luyện từng phần liên tục vài lần rồi ngồi khoanh chân vận chuyển luyện khí quyết trung cấp, tu luyện nội khí.

Tu luyện khoảng nửa canh giờ Sở Mộ mở mắt ra. Trăng sáng treo cao, trăng nuốt khuyết một góc, tỏa ánh sáng lạnh lẽo chiếu khắp mặt đất, bao phủ Lang cốc, phủ tấm vải mỏng yên ả lên Sở Mộ, lên mỗi tảng đá to, mỗi tấc đất.

Vạn vật vào lúc này đều ngủ say trong tấm áo bình yên sắc trăng.

Nửa đêm.

Sở Mộ thu về tầm mắt, thầm nhủ:

- Không có hư khí nên tốc độ tu luyện quá chậm.

Sở Mộ tu luyện nửa canh giờ nhưng tiến triển rất ít, cứ theo tiến độ này thì phải tu luyện mười hai canh giờ mới tương đương với hấp thu một hư khí tam phẩm. Tức là Sở Mộ muốn từ nhị trọng thiên lên đến tam trọng thiên cần tu luyện hai mươi ngày.

Hai mươi ngày nếu đi săn giết hư thú có thể từ dưới nhất trọng thiên lên đến tam trọng thiên.

Thời gian chậm rãi trôi, Sở Mộ lại đứng dậy, khi hắn định tu luyện kiếm pháp thì khóe mắt liếc thấy một ánh sáng bạc, hắn bị hấp dẫn nhìn qua.

Ánh trăng lạnh lẽo từ trên trời chiếu xuống tụ ở một điểm gần đó, rồi như chui vào một tảng đá to, ánh trăng biến mất. Ánh trăng xung quanh thì vẫn rõ ràng như lớp vải mỏng.

Hình ảnh đó hấp dẫn lòng tò mò của Sở Mộ.

Sở Mộ nhảy người lên như chim bay, từ trên trời đáp xuống trước tảng đá to, cẩn thận nhìn chăm chú vị trí ánh trăng biến mất. Thì ra ánh trăng bị tập trung ở đây rồi hấp thu.

Sở Mộ quan sát giây lát nhưng không có chuyện gì xảy ra, ánh sáng không ngừng bị tập trung, hấp thu tạo thành một vị trí tối tăm.

Sở Mộ thầm nhủ:

- Hay bên trong giấu cái gì?

Sở Mộ rút kiếm, ánh sáng đỏ nổ tung, một kiếm đâm vào điểm đen, va chạm cực kỳ cứng rắn khiến thân kiếm rung bần bật, lực lượng truyền lại khiến cổ tay hắn tê dại.

Sở Mộ hít sâu dồn sức mạnh lại đâm một kiếm, chớp mắt bộc phát ngưng tụ thành một luồng sáng vàng phá không đâm tới.

Kiếm pháp nhị phẩm: Phá Giáp!

Một kiếm đâm xuống, đốm đen cứng rắn bị ánh sáng vàng đánh tan.

Đốm đen vỡ nát phát ra chút dao động nhỏ.

Sở Mộ lại đâm mấy kiếm mở rộng đốm đen vỡ nát, Sở Mộ nhìn vào trong, nương ánh trăng và thị lực của mình mơ hồ trông thấy bên trong có cái lỗ nho nhỏ, trong lỗ cắm một thanh kiếm, thanh kiếm đó không ngừng hấp thu lực lượng ánh trăng, toát ra lạnh lẽo âm u.

Nhìn kỹ thì trừ thanh kiếm ra bên cạnh rơi vỏ kiếm và một chiếc nhẫn đen không bắt mắt.

Sở Mộ không cảm giác có nguy hiểm gì nhưng hắn vẫn dùng Xích Huyết kiếm khều chiếc nhẫn đen ra, nhìn sơ không thấy có gì đặc sắc.

Nhỏ máu.

Sở Mộ có chút liên kết với chiếc nhẫn, liên kết dần sâu thêm mới biết chiếc nhẫn đen này là cái gì, hắn mừng như điên.

Thì ra chiếc nhẫn đen này là không gian giới chỉ, một không gian giới chỉ hư linh khí nhị phẩm, có không gian bên trong là hai thước vuông.

Niềm vui bất ngờ khiến Sở Mộ không biết nên nói sao.

Tuy chỉ có không gian hai thước vuông nhưng hiện tại đã đủ cho hắn dùng, ít nhất có thể bỏ nhiều thứ vào.

Sở Mộ vươn tay chộp chuôi kiếm, gồng sức rút ra. Sở Mộ thấy hoa mắt, ánh trăng lạnh.

Sở Mộ rút kiếm ra xem kỹ, thân kiếm không ngừng hấp thu ánh trăng khiến thân kiếm trông hơi mông lung. Sức mạnh ánh trăng chậm rãi chảy xuôi trên thân kiếm như dòng suối.

Đây hiển nhiên là một thanh hư linh kiếm.

Sở Mộ lại nhỏ máu vào, máu bị hấp thu khiến Sở Mộ và thanh kiếm hấp thu ánh trăng sinh ra mối liên kết, hắn đã biết tên của kiếm và các thứ.

Nguyệt Quang kiếm, hư linh kiếm tam phẩm, hấp thu lực lượng ánh trăng, dưới ánh sáng trăng thì mũi nhọn sẽ nâng lên một phẩm cấp.

Sở Mộ reo lên:

- Tăng một phẩm cấp thì chẳng phải là hư linh kiếm tứ phẩm sao?

Hư linh kiếm tứ phẩm có thể phá phòng ngự của hư thú tứ phẩm. Nhưng nếu hư thú tứ phẩm cuồng hóa thì phòng ngự sẽ mạnh hơn, muốn phá mở nó khá khó khăn. Nhưng nếu gia cố kiếm ý, mũi nhọn càng bén thì vẫn có thể xé rách phòng ngự.

Quan trọng nhất là thanh Nguyệt Quang kiếm này một đoạn thời gian về sau cho Sở Mộ thi triển song kiếm thuật thoải mái, trong trạng thái đó thực lực của hắn sẽ càng mạnh.

Sở Mộ lấy vỏ kiếm ra cắm Nguyệt Quang kiếm vào, bây giờ hắn có Nguyệt Quang kiếm và Xích Huyết kiếm, toàn là hư linh kiếm tam phẩm nên muốn đối phó hư thú tam phẩm càng dễ dàng hơn.

Sở Mộ cẩn thận tìm kiếm nhưng không phát hiện thứ gì khác, có điều bấy nhiêu đã đủ, hắn không ngờ sẽ có thu hoạch như vậy.

Sở Mộ thầm mừng vì mình không vội vàng rời khỏi đây, nếu không sẽ bỏ qua cơ duyên này, về sau muốn có một không gian giới chỉ, một thanh hư linh kiếm tam phẩm không dễ vậy.

Sở Mộ mang theo Nguyệt Quang kiếm quay về tảng đá to, hai tay rút kiếm, tay phải cầm Xíc Huyết, tay trái cầm Nguyệt Quang, hắn luyện kiếm pháp.

Màu đỏ yêu dị và màu trắng thánh khiết hình thành đối lập rõ rệt, chúng bay múa tụ tán ly hợp trong hai tay Sở Mộ bện ra ý vị độc đáo. Từng đường kiếm cắt ra màn đêm, cắt ánh trăng, tựa như Kiếm Thần dưới trăng.

Sở Mộ liên tục luyện kiếm pháp mấy lần mới dừng lại, đút kiếm vào vỏ đặt hai bên trái phải. Sở Mộ bắt đầu tham ngộ kiếm ý.

Kiếm ý là căn bản.

Kiếm ý, hư vô mờ mịt, dùng ý chí tinh thần làm gốc, lấy hiểu biết về kiếm, về kiếm pháp làm xương và thịt, dùng sự hiểu biết của mình lắp ráp chúng lại.