Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1966: Đột phá, điểm thiên tài tăng vùn vụt (Hạ)




Các đệ tử trong Chấn Thiên phong rất vui vẻ:

- Thứ bậc của phong chủ lên rồi, một hơi lên đến hạng mười sáu!

- A, một hơi lên hạng mười sáu!

Khâu Minh Lỗi biến sắc mặt âm trầm nói:

- Hừ! Mới có hạng mười sáu, còn chưa vào được mười hạng đầu.

Điểm thiên tài của Khâu Minh Lỗi mới có hai ngàn điểm, đã bị Sở Mộ vượt qua cái vèo. Nghĩa là trong hai, ba canh giờ ngắn ngủi tu vi luyện khí, luyện thể của Sở Mộ đến nhất trọng thiên, vượt qua Khâu Minh Lỗi.

Lần này không có hy vọng báo thù sao?

Dương Hiên phát hiện thì khóe môi cong lên cười nhạt:

- Không ngờ đột phá, nhưng vậy thì chơi mới càng vui đúng không?

Giết trước khi đột phá trừ chết một lần ra không có mất mác gì, nhưng giết sau khi đột phá sẽ giảm thấp tu vi một trọng thiên, đó là mất mác lớn lao.

Sau khi luyện khí đến nhất trọng thiên thì lượng nội khí chỉ tăng một chút không quá rõ ràng, nhưng chất thì tinh thuần hơn nhiều. Một phần nội khí tương tự nhưng uy năng thì tăng mạnh mấy thành.

Mỗi người đều đang cố gắng, đều là thiên tài nhưng cũng có chia ra cao thấp.

Sở Mộ cảm nhận nội khí càng tinh thuần trong người, hắn nở nụ cười.

Cùng tu khí thể, song song thành công đột phá đến nhất trọng thiên, thực lực càng thêm cường đại, cũng được hai ngàn điểm điểm thiên tài, thu hoạch rất tốt.

Sở Mộ thầm nghĩ:

- Kiếm sắt đen không có mũi nhọn, cần kiếm khí càng tốt.

Hiện tại Sở Mộ không có cách nào, vì kiếm khí càng tốt thì giá không thấp.

Như ô cương kiếm cao hơn kiếm sắt đen một đẳng cấp cần một trăm hư khí nhất phẩm để mua, ô cương kiếm có thể dễ dàng cắt rách da lông hư thú nhất phẩm, tổn thương da hư thú nhị phẩm.

Nếu kiếm khí tốt hơn nữa như kim cương kiếm thì cần càng nhiều hư khí mới được.

Hư khí, tất cả đều phải dùng đến hư khí.

Tạm thời không mua nổi kiếm khí tốt hơn, muốn tăng mạnh sức sát thương phải xuống tay từ những mặt khác.

Suy tư một lát sau mắt Sở Mộ lóe tia sáng, hắn ngồi xếp bằng cầm kiếm sắt đen, cẩn thận cảm nhận.

Sở Mộ muốn lĩnh ngộ lực lượng thiên địa.

Theo tình huống trước mắt thì lĩnh ngộ lực lượng kim là tốt nhất, vì lực lượng kim có mũi nhọn gia cố vào thân kiếm sẽ làm kiếm sắc bén hơn, sức sát thương càng mạnh.

Ngộ tính cường đại cộng thêm tạo nghệ lực lượng kim vốn không tầm thường, bây giờ Sở Mộ lĩnh ngộ lại không phải chuyện quá khó khăn.

Sở Mộ dần cảm nhận càng lúc càng sâu sắc, mơ hồ có một chút mũi nhọn ẩn hiện trong thế giới tinh thần.

Thế giới tinh thần tối đen vì lĩnh ngộ kiếm ý mà sáng lên, kiếm ý nằm ngay chính giữa thế giới tinh thần.

Hiện tại có một tia sáng nhấp nháy yếu ớt nằm ở rìa kiếm ý không xa.

Lực lượng kim, mũi nhọn sắc bén có thể chém tất cả cứng rắn.

Các loại hiểu ra xuất hiện trong óc Sở Mộ dần rõ ràng, trong sáng hơn.

Không biết qua bao lâu, chút ánh sáng linh quang càng rực rỡ. Màu vàng nhạt chợt hiện ra bên cạnh kiếm ý, tỏa mũi nhọn kinh người. Mũi nhọn này khác với mũi nhọn kiếm ý.

Thanh âm mơ hồ:

- Lĩnh ngộ lực lượng kim nhập môn, được một ngàn điểm thiên tài.

Điểm thiên tài của Sở Mộ đến bốn ngàn.

Trên bảng thiên tài tinh hệ, cái tên ngừng lại ở hạng mười sáu lại lấp lánh bay cái vèo vào mười hạng đầu, ngừng lại ở hạng năm. Vì điểm thiên tài của hạng ba và bốn không lâu trước từ ba ngàn thành bốn ngàn.

Hướng Dạ lên tiếng:

- Bạch Khung, đệ tử tên Sở Mộ của kiếm tông khá thật, tăng thứ bậc nhanh như vậy, nhưng vẫn không bằng đệ tử của Dạ Minh kiếm tông ta. Không nói đến Trần Cương, Chu Thiên Đồng, Yến Phỉ cũng có thể giẫm hắn ở dưới chân.

Thanh âm giễu cợt kia làm các đệ tử Ngũ Hành kiếm tông rất ghét.

Bạch Khung lạnh nhạt nói:

- Ta đã nói rồi, hết thảy còn sớm.

- Có chuyện gì? Sao mới một buổi tối đã từ hạng năm mươi sáu lên hạng năm?

Khi thấy những thứ hạng trên bảng thiên tài tinh hệ thì các thiên tài trợn mắt há hốc mồm, dụi mắt liên hồi rồi nhìn kỹ lại. Đúng là sự thật, không phải ảo giác.

Qua một buổi tối, điểm thiên tài của hạng sáu và bảy đều biến thành bốn ngàn nhưng chậm hơn Sở Mộ nên xếp sau.

Công nhận các thiên tài dần phát huy ra năng lực, theo thời gian trôi qua họ phát huy càng nhiều, tăng vùn vụt.

Đêm nay là đêm tăng vọt, Sở Mộ cùng tu khí thể song song đột phá nhất trọng thiên, lĩnh ngộ lực lượng kim đến trình độ nhập môn, thực lực tăng mạnh gấp mấy lần.

Sở Mộ thầm nhủ:

- Bây giờ gặp lại Xích Nhãn Lang tinh anh chắc có thể giết nhẹ nhàng hơn.

Chân trời hiện tia ban mai thứ nhất, bóng đêm dần phai màu. Sở Mộ xuống giường luyện kiếm pháp sơ cấp một đợt rồi rửa mặt súc miệng, mặc áo gai vải thô hơi rách rưới vào. Hết cách, Sở Mộ không có bộ đồ thứ hai, dù áo có chút mùi hôi nhưng vẫn phải mặc.

Sở Mộ lấy sách trang hư thú cấp thấp ra, giở từng tờ, mỗi trang có chữ và hình màu, một trang ghi lại một con hư thú.

Trang thứ nhất khi Sở Mộ thấy Xích Nhãn Lang có giới thiệu đơn giản, hình màu sống động như thật.

Trang thứ hai cũng là Xích Nhãn Lang nhưng là Xích Nhãn Lang tinh anh, gọi là Xích Nhãn Chiến Lang.

Trang thứ ba vẫn là Xích Nhãn Lang, uy phong hung mãnh hơn Xích Nhãn Chiến Lang, tên Xích Nhãn Lang Vương.

Quyển sách ghi hư thú cấp thấp đều là sống trong hoang dã xung quanh Dạ Minh bộ chứ không phải hư thú cấp thấp toàn Thiên Thanh Hư Giới.

Cho nên chỉ có mười loại hư thú nhất phẩm, tám loại hư thú nhị phẩm, năm loại hư thú tam phẩm.

Mỗi loại hư thú gồm bình thường, tinh anh, vương giả.

Vương giả hiếm nhất, ghi rõ vị trí của nó, ví dụ Xích Nhãn Lang Vương ở trong Lang cốc.

Mắt Sở Mộ hấp hay tia sáng, máu chảy càng nhanh, chiến ý nổi lên:

- Không biết thực lực của Xích Nhãn Lang Vương thế nào?

Xích Nhãn Chiến Lang rất mạnh, Xích Nhãn Lang Vương là vương giả của Xích Nhãn Lang chắc mạnh hơn rất nhiều.

Trang cuối cuốn sách có tấm bản đồ đơn giản đánh dấu địa điểm hư thú cấp thấp rải rác ngoài Dạ Minh bộ. Có Lang cốc, Hổ giản, Ưng nhai vân vân.

Sở Mộ luyện kiếm pháp sơ cấp một lần, xem xong sách hình hư thú cấp thấp thì trời sáng.

Sở Mộ ăn ít lương khô, uống ít nước lọc, sửa sang lại người rồi ra khỏi cửa.

Lúc này đã có nhiều người rời khỏi Dạ Minh bộ đi vào hoang dã.

Lâm Dịch tiến lại gần nói chuyện với Sở Mộ:

- Sở sư đệ, Dương Hiên dẫn một đám người chặn ở cầu gỗ chờ sư đệ.

Giang Phàm đầy sát khí nói:

- Sở sư huynh, chúng ta cùng nhau giết ra đi!

Lâm Hải Triều không nói chuyện nhưng đứng một bên nhìn Sở Mộ.

Dù gì là sư huynh đệ kiếm tông, phải đoàn kết.