Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1953: Kiếm ý, thiên tài tinh hệ




Thời hạn mười ngày trả hai mươi hư khí nhất phẩm cho nhất trọng thiên tiệm sách là việc gấp cần hoàn thành trước mắt.

Hai mươi hư khí nhất phẩm, theo quyển sách ghi thì giết một con hư thú nhất phẩm bình thường lấy hư khí thường chỉ có một cái.

Tức là bình thường phải giết hai mươi con hư thú nhất phẩm mới lấy được hai mươi hư khí nhất phẩm.

So sánh chênh lệch mình với hư thú nhất phẩm là Sở Mộ biết giai đoạn hiện tại không có công pháp tu luyện, không có kiếm pháp uy lực cường đại, chỉ dựa vào cơ sở kiếm pháp như bản năng thì không cách nào săn giết hư thú nhất phẩm được. Sở Mộ biết nếu là mình ngày trước thì dù là hư thú thập phẩm hắn cũng giết dễ như chơi.

- Thực lực, hết thảy đều dựa vào thực lực, phải có thực lực săn giết hư thú nhất phẩm trong vòng mười ngày, không thì sẽ bị trừng phạt chết một lần, và suy yếu trong năm ngày.

Giai đoạn hiện tại chết một lần không mất mác gì, nhưng cái giá suy yếu năm ngày không nhỏ. Ba năm là thời gian hữu hạn, suy yếu năm ngày rất có thể khiến người chậm chân ngay từ vạch xuất phát.

Tranh thủ thời gian.

Tư duy vận chuyển nhanh, các cách suy nghĩ để nâng cao thực lực bản thân lướt nhanh qua.

Không có công pháp, không kiếm pháp tương đương với bắt đầu lại từ đầu, nhưng Sở Mộ có linh hồn ban đầu mạnh hơn người bình thường gấp mười lần. Ngộ tính của Sở Mộ, những năng lực dung nhập vào linh hồn đều còn đó, áp lực lớn mang đến động lực lớn lao.

Sở Mộ lẩm bẩm:

- Kiếm ý, kiếm ý của ta cực kỳ mạnh, trước tiên lĩnh ngộ ra kiếm ý mới đã!

Mắt Sở Mộ sáng rực giây sau tối xuống, đôi mắt trong veo chuyển sang sâu thẳm. Sở Mộ rút kiếm ra, kiếm sắt đen nhánh gác trên bàn tay xòe ra, tiếp xúc với bàn tay, xúc cảm lạnh lẽo rõ ràng.

Đôi mắt sâu thẳm như có thể hút ánh sáng nhìn chăm chú kiếm sắt trong tay, tinh thần của Sở Mộ cũng cảm ứng. Bất giác mi mắt khép, Sở Mộ tĩnh tâm ngưng thần, loại bỏ tạp niệm, chỉ có tinh thần tiếp xúc với kiếm sắt trong tay.

Thế giới như biến mất, tất cả chìm trong bóng tối, tiếng tim đập cũng yếu ớt chỉ còn một chút linh quang, chỉ có một ý niệm: Kiếm!

Linh quang kia dần sáng rực, chói lòa, sâu trong linh quang như diễn sinh ra một thanh kiếm.

Kiếm!

Cái gì là kiếm?

Một thanh âm vang lên trong hư vô, nhẹ nhàng như tiếng thì thầm.

Cái gì là kiếm?

Giọng nói to dần.

Cái gì là kiếm?

Tựa tiếng sấm gầm rống thiên cổ.

Cái gì là kiếm?

Kinh thiên động địa.

Cái gì là kiếm?

Thiên địa vỡ nát, trời trăng hủy diệt.

Cùng một câu hỏi, thanh âm kia lặp đi lặp lại hỏi, giọng nói dần to lớn, vang dội hơn, khí thế tăng vọt chấn tinh thần Sở Mộ lung lay. Một chút linh quang như ánh đèn leo lét bị gió thổi lắc lư sắp tắt.

Kiếm trong linh quang có một vết nứt hẹp, kiếm sắp vỡ nát.

Cái gì là kiếm?

Lại câu chất vấn, thanh âm kia đã khổng lồ mênh mông đến mức không cách nào hình dung, tiếng gầm nghiền nát vũ trụ.

Kiếm trong linh quang răng rắc vỡ ra, linh quang đung đưa vụt tắt, tinh thần của Sở Mộ bị chấn nát.

Trong bóng tối vang lên thanh âm yếu ớt:

- Mũi nhọn sắc bén là kiếm...

Chợt một chút linh quang bừng lên như con đom đóm trong bóng tối, như đốm lửa trong tro tàn.

Thanh âm lạnh nhạt lại cất lên, kiên định khó tả:

- Giết chóc là kiếm...

Linh quang yếu ớt chợt tỏa sáng, từ đốm lửa biến thành ngọn lửa.

Thanh âm cực kỳ kiên định cất lên:

- Kiếm tức là kiếm.

Khí thế sắc nhọn mạnh mẽ từ hư vô tuôn ra, đổ ập xuống, mũi nhọn hùng hồn phá diệt thiên cổ.

Linh quang như ngọn lửa bị đổ dầu vào, trở nên nóng rực cháy hừng hực.

Sâu trong ngọn lửa lại diễn sinh ra một luồng sáng.

Ánh sáng chảy ra hình thành vệt dài như ẩn chứa điều gì.

Thanh âm lạnh nhạt mà hùng hồn vang lên:

- Kiếm là kiếm, kiếm có mũi nhọn có thể đâm, vô cùng sắc bén. Kiếm có lưỡi, có thể cắt, sắc bén kinh người. Kiếm có cạnh nhọn, có thể chém, sắc bén vô song. Kiếm có thân, có thể quét đập nát vạn vật. Kiếm có vòng, có thể đỡ. Kiếm có chuôi, có thể nắm. Kiếm có đầu chuôi, có thể trợ lực...

Luồng sáng chuyển động sâu trong ánh lửa linh quang dần hiện ra bộ mặt vốn có của nó.

Ánh sáng dần rút đi lộ ra mũi kiếm cực kỳ sắc bén, có thể đâm xuyên mọi vật cứng. Kiếm phong dần lộ ra, vô cùng sắc bén lấp lóe tia sáng lạnh, có thể cắt rách mọi phòng hộ. Ánh sáng rút dần, mũi kiếm hiện ra, sắc bén kinh người, có thể chém phá tất cả. Thân kiếm hiện, thân kiếm sáng choang ẩn chứa cứng cỏi kinh người, khi quét ngang lực lượng kinh người đập tan vạn vật.

Lời thanh âm kia nói như dùng sức mạnh to lớn đúc kiếm.

Kiếm có vòng có thể bảo vệ tay, đỡ đòn, kiếm có chuôi cho người nắm, cầm kiếm tác chiến phát huy mũi nhọn sắc bén của kiếm. Kiếm có đầu chuôi kiểm soát cân bằng của kiếm, còn có thể phản kích.

Một thanh kiếm hoàn chỉnh xuất hiện trong ngọn lửa linh quang.

- Kiếm là hung khí, chủ giết chóc.

Câu cuối cùng như định luận, lửa linh quang rút về. Kiếm bắn ra ánh sáng mãnh liệt, mũi nhọn đáng sợ như mặt trời bắn ra chiếu sáng bốn phía, xua tan bóng tối.

Sở Mộ chợt mở mắt ra, hai tia sáng cực kỳ sắc bén như kiếm khí vô hình vô sắc bắn ra, không khí bị đâm thủng. Kiếm sắt gác trên hai tay Sở Mộ run run, có tiếng kiếm ngân dâng trào vui sướng.

Các tia mũi nhọn vòng quanh người Sở Mộ, cắt nát tất cả.

Trong vô hình vang lên thanh âm:

- Lĩnh ngộ kiếm ý nhập môn, được một ngàn điểm thiên tài.

Sở Mộ động ý niệm, mũi nhọn như kiếm khí vô hình bắn ra cắt rớt một góc bàn gỗ, không tiếng động, dễ dàng như cắt miếng đậu hủ, mặt cắt phẳng lì.

Mắt Sở Mộ chất chứa tia sáng tắt dần:

- Đây chính là kiếm ý, ta lại nắm giữ kiếm ý!

Kiếm ý không dựa vào kiếm khí, không dựa vào khí lực, không dựa vào linh hồn, nó ở giữa ba thứ, liên kết với nhau, là tinh khí thần tụ hợp, là kết quả của lực lượng với kiếm đến trình độ nhất định.

Kiếm ý là lực lượng vô hình, cực kỳ sắc bén, có thể phá cứng rắn, có thể chém chết tâm ma, tiêu trừ hết thảy cảm xúc mặt trái.

Kiếm ý là tiêu chí của Kiếm Giả thật sự.

Sở Mộ hiện giờ khí lực bình thường, không có luyện khí nhưng hắn lại lĩnh ngộ kiếm ý.

Sở Mộ mơ hồ có lĩnh ngộ rồi lại không bắt giữ được:

- Lại lĩnh ngộ kiếm ý không ngờ thuần túy như thế, tuy yếu hơn kiếm ý thần cấp đỉnh giai ban đầu nhưng tinh thuần hơn.

Sở Mộ thầm nghĩ:

- Không biết bây giờ ta nắm giữ kiếm ý có thể giết được hư thú nhất phẩm chưa?

Ánh mắt Sở Mộ xuyên thấu nhà gỗ nhìn ra ngoài Dạ Minh bộ.

***