Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1947: Lôi Cực Phá Ngục




Lần thứ nhất rất không thuần thục, hao mất mười giây mới thành công kích phát kim chi quy tắc chi lực.

Trong thế giới tinh thần của Sở Mộ, kim mộc thủy hỏa thổ ngũ hành quy tắc chi lực dính vào nhau, hình thành một vòng tròn, màu vàng màu xanh lá màu xanh da trời màu đỏ màu nâu tỏa ra hào quang sáng ngời.

Năm loại lực lượng, vòng tròn năm màu không ngừng luân chuyển như dòng nước.

Ngũ hành chi lực, kim mộc thủy hỏa thổ tương sinh tương khắc, lúc này ngũ hành chi lực của Sở Mộ cùng vận chuyển.

Kim chi quy tắc chi lực bị kích phát liền chạy về phía thủy chi quy tắc, kích phát lực lượng của thủy chi quy tắc liền chạy về phía mộc chi quy tắc, sau đó là hỏa chi quy tắc, cuối cùng là thổ chi quy tắc, và thổ chi quy tắc dính vào kim chi quy tắc, tất cả hình thành vòng tuần hoàn.

Sau một tuần hoàn, kim quang sáng ngời và mạnh hơn trước vài lần.

Kim sinh Thủy, Thủy sinh Mộc, Mộc sinh Hỏa, Hỏa sinh Thổ, Thổ sinh Kim, ngũ hành tương sinh.

Ngũ hành chi lực, trừ thổ chi quy tắc ra, các loại khác đều đạt tới nhập vi, bởi vậy Sở Mộ cảm giác lực lượng tương sinh vận hành hơi chậm.

Nhưng có Ngũ Hành Chân Kinh, Sở Mộ nhanh chóng tìm hiểu thổ chi quy tắc tới cấp nhập vi.

Lại tốn chút thời gian, Sở Mộ vẫn tu luyện Thần Hoang kiếm nguyên, Tinh Thần Kiếp, Thương Cổ kiếm pháp, Ngũ Hành Chân Kinh...

Bất tri bất giác đã qua nửa tháng.

Thổ chi quy tắc cũng bước nửa bước vào nhập vi.

Lúc Sở Mộ muốn đột phá thổ chi quy tắc thì bị quấy rầy.

...

- Vị sư đệ này, ta là Giang Phàm.

Sau khi Sở Mộ xuất quan, nhìn thấy trong đại điện Chấn Thiên điện có một người đang ngồi, đó là kiếm giả chừng hai ba mươi tuổi, người này ngồi đó tùy ý giống như nhà mình..

Nhìn thấy Sở Mộ, hắn lười biếng mở miệng tự giới thiệu.

Câu thứ hai làm Sở Mộ giật mình.

- Sư huynh vừa ý ngọn núi này, kính xin sư đệ cho ta đi.

Giang Phàm nói không chút hùng hổ dọa người, cũng không có chân thành nào cả, chỉ thập phần tùy ý giống như đang nói chuyện nhỏ bé không đáng kể.

- Giang sư đệ, đùa như vậy không tốt đâu

Sở Mộ nói ra.

- Vị sư đệ này, sư huynh ta không phải đang nói đùa, ta vừa ý ngọn núi này.

Giang Phàm nghiêm mặt, nói:

- Nếu sư đệ không nhịn đau bỏ thứ yêu thích, sư huynh ta muốn khiêu chiến.

Trong tông quy có một đầu là khiêu chiến, chiến thắng có quyền lấy ngọn núi của đối phương, chiến bại cần phải giao ra một ngàn vạn nguyên đan hạ phẩm hoặc trăm vạn nguyên đan trung phẩm đền bù tổn thất.

Giang Phàm trước khi chỉ có tu vi Tạo Hóa cửu trọng thiên đỉnh phong, Sở Mộ trở thành đệ tử Ngũ Hành Kiếm Tông thì hắn ra ngoài lịch lãm, có kỳ ngộ nên tu vi đột phá Niết Bàn Nhị trọng thiên, sau đó trở thành đệ tử bí truyền trong Ngũ Hành Kiếm Tông.

Đệ tử bí truyền có thể độc hưởng một ngọn núi, Giang Phàm nghiên cứu một phen, vừa ý Chấn Thiên Phong cho nên hắn tới.

Hắn cũng có điều tra Sở Mộ, sau khi hiểu rõ liền cho rằng mình nhập môn sớm, tu vi rất cao cho nên hắn xưng là sư huynh.

- Vậy thì chiến đi!

Sở Mộ cười nói.

Tuy tu vi của hắn là Niết Bàn nhất trọng thiên, Giang Phàm là Niết Bàn Nhị trọng thiên, nhưng Sở Mộ không úy kỵ, thậm chí hắn cũng khát vọng chiến đấu nghiệm chứng tu vi bản thân.

Thua, hắn chỉ mất một ngọn núi, đây chỉ là chuyện râu ria.

Trọng yếu nhất là, Sở Mộ cảm giác mình không thua.

- Sư đệ, ta phải nhắc nhở ngươi, chênh lệch giữa Niết Bàn Cảnh nhất trọng và Niết Bàn Cảnh nhị trọng thiên rất lớn.

Đôi mắt Giang Phàm sáng ngời, hắn nói một câu.

- Thì tính sao?

Sở Mộ hỏi ngược lại.

- Tốt, sư đệ có đảm phách.

Giang Phàm cười ha ha, hắn phi hành rời khỏi đại điện, Sở Mộ cũng theo sau.

Song phương bay lên không trung Chấn Thiên Phong, bay lên vạn mét không trung.

- Ta sự ra tay uy lực quá mạnh sẽ gây tổn thương cho ngọn núi, như vậy được không bù mất.

Giang Phàm nói thập phần chắc chắn, dường như Sở Mộ thua không nghi ngờ.

- Ta cũng nghĩ như vậy.

Sở Mộ nói, lực phá hoại của Niết Bàn Cảnh còn mạnh hơn Tạo Hóa Cảnh mấy chục lần, hắn cũng không muốn phá hư Chấn Thiên Phong.

Hai thân ảnh bay lên không trung, Giang Bắc đã chú ý tới và ngẩng đầu nhìn lên, cho dù là kiếm giả Tạo Hóa Cảnh cũng có thị lực kinh người, dễ dàng nhìn lên không trung vạn mét.

- Đó là phong chủ.

- Người kia là ai?

- Phong chủ và người nọ muốn làm gì?

- Chẳng lẽ muốn khiêu chiến?

Mọi người kích động khi nói ra lời này.

Trên không trung vạn mét, Sở Mộ và Giang Phàm đứng cách nhau trăm mét, gió thổi qua vù vù, trường bào của bọn họ phất phơ.

Giang Phàm vươn tay, lăng không nắm chặc, hào quang phun ra giống như có tuyết tung bay, nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, ngay sau đó tuyết đông cứng lại tạo thành thanh kiếm hàn băng.

Khí thế của Giang Phàm bộc phát, bộ dạng lười nhác tùy ý trở nên tiêu sái lạnh lùng, từ lười biếng như mùa xuân biến thành mùa đông rét lạnh.

Ánh mắt Giang cũng biến thành lạnh lùng, trong nháy mắt các đệ tử trên Chấn Thiên Phong cảm thấy thân thể run rẩy, Giang Bắc ngưng trọng, hắn cảm thấy tu vi Giang Phàm trên hắn, là Niết Bàn Nhị trọng thiên.

Giang Bắc cảm thấy lo lắng, lo lắng Sở Mộ, bởi vì Sở Mộ mới đột phá Niết Bàn nhất trọng thiên.

Hiện tại không phải hắn có thể can thiệp.

Bất Diệt Kiếm xuất hiện trong tay Sở Mộ, hương vị bất diệt vờn quanh thân thể, nhiệt độ rét lạnh không tới gần người hắn.

Giang Phàm giơ kiếm lên, hắn thi triển nhân kiếm hợp nhất lao về phía Sở Mộ, bỗng nhiên kiếm khí băng tuyết bay ra, bông tuyết bắn thẳng lên bầu trời, lông ngỗng tuyết rơi liên tục, hư không vạn mét biến thành thế giới băng tuyết.

Kiếm pháp Thiên cấp đê giai —— Hàn Băng Phiêu Tuyết kiếm pháp!

Ngay sau đó kiếm khí hóa thành băng tuyết giống như phong bạo càn quét các nơi, hàn ý bay thẳng vào người hắn, Sở Mộ cười cười, Bất Diệt Kiếm chém ra một đạo kiếm khí tang thương xa xưa.

Thương Cổ kiếm pháp!

Khi hắn đạt được Thương Cổ kiếm pháp đến nay vẫn chưa chiến đấu bao giờ, đối thủ đầu tiên lại là Niết Bàn Nhị trọng thiên, hơn nữa thi triển kiếm pháp Thiên cấp đê giai, đây là đối thủ không tệ.

Thi triển Thương Cổ kiếm pháp, thương cổ kiếm khí đánh nát băng tuyết, khí tức đáng sợ làm Giang Phàm biến sắc.

Kiếm pháp lăng lệ ác liệt kinh người, khí tức bao la mờ mịt cổ xưa làm người ta hít thở không thông, phô thiên cái địa, các đệ tử Chấn Thiên Phong khiếp sợ, Giang Bắc cũng hoảng hốt.

Băng tuyết kiếm khí va chạm với thương cổ kiếm khí, hoa lửa bắn ra bốn phía, tiếng nổ đáng sợ như xé rách bầu trời, xuyên thấu qua vạn mét, chấn động lan ra bốn phương tám hướng, các đệ tử Chấn Thiên Phong cảm thấy hai tai không nghe thấy gì nữa, các ngọn núi chung quanh bị kinh động và đi ra quan sát.