Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 193: Lại chém Hóa Khí. Sở Mộ quyết đoán (1)




Ngay sau đó một đạo quang mang rét lạnh xé rách bóng đêm, nhanh như chớp xé rách trời cao, giống như cầu vồng bắn tới, sát cơ lạnh lẽo cô động như tên, làm cho da người ta đau đớn, giống như bị xé nát.

Miệng há lớn nhưng mà khó có thể phát ra thanh âm gì, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, lo lắng tràn ngập, một đạo kiếm quang sắc bén, lạnh lẽo tới cực điểm này che kín ánh mắt bọn họ, bóng đêm chung quanh thân thể bị đẩy lui.

Dưới tình huống bất ngờ, Sở Mộ phóng thích kiếm thế chấn nhiếp đám người này, lại dùng thủ đoạn như sấm sét xuất kiếm, ngay lập tức giống như mũi tên từ trên cao đánh xuống. Sát cơ trên ngụy Thanh Phong kiếm cô đọng, cơ hồ hóa thành thực chất.

Không có bất kỳ trở ngại nào, một kiếm của Sở Mộ xẹt qua cổ Lý cung phụng kia, thân thể mượn lực quay đầu ở giữa không trung, lại liên tục xuất kiếm chém qua. Kiếm ảnh dày đặc, tràn ngập hàn ý xẹt qua cổ năm Kiếm giả. Chợt, Sở Mộ lại một cước đạp vào đầu một Kiếm giả trong đó, một tiếng rắc vang lên, xương cổ của Kiếm giả này trực tiếp bị Sở Mộ đạp gãy. Sở Mộ lần nữa hóa thân thành một mũi tên bay vụt lên trên cao. Toàn lực thi triển thân pháp Phong Trung du, nhanh chóng vút về phía xa xa, trốn vào trong khu rừng nhỏ, mượn nhờ những cành cây chạy đi.

Mãi tới khi Sở Mộ rời xa, thân thể biến mất không thấy gì nữa, những người còn lại mới kịp phản ứng, lập tức nổi giận không thôi.

- Đuổi... Lập tức đuổi theo cho ta. Vô luận thế nào nhất định phải đem tên súc sinh đáng chết này bắt lấy. Phải khiến cho hắn ta chịu trọng kình ngàn kiếm xuyên thân.

Thanh âm hổn hển tràn ngập sát ý và lửa giận vang lên. Nhưng mà bọn họ lại phát hiện ra toàn thân mình còn có chút vô lực, miễn cưỡng đi tới phía trước vài bước là thiếu chút nữa té ngã, không thể không dừng lại nghỉ ngơi.

- Súc sinh đáng chết, vừa rồi luôn tiềm phục trên cây nghe chúng ta nói chuyện. Lại dám ra tay giết người của chúng ta, không đem hắn bắt lấy, rút gân lột da, như vậy mới có thể hả mối hận trong lòng ta.

- Bây giờ là đêm tối, hắn nhất định không thể nào chạy xa được. Mấy người các ngươi lập tức trở lại trong bang điều động thêm người. Những người khác thì tụ họp lại, cùng ta truy kích. Vô luận thế nào tuyệt đối không thể buông tha cho tiểu súc sinh này.

Vừa rồi người bị Sở Mộ chém giết đều là Kiếm giả cửu đoạn và thập đoạn, tổng cộng có sáu người. Tổn thất như vậy đối với Vương Xà bang mà nói cũng không nhỏ, ít nhất trong vòng mười năm nay Vương Xà bang chưa từng xuất hiện qua tổn thất như vậy.

Cho nên giữa Vương Xà bang và Sở Mộ đã không liên quan tới lợi ích đơn thuần mà là có cừu hận.

Mấy tháng trước Phong chi ý cảnh của Sở Mộ đạt tới ba thành, mấy tháng sau mặc dù không có đột phá tới bốn thành, nhưng mà trên phương diện lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh lại vẫn có tăng trưởng.

Lúc này toàn lực thi triển ba thành Phong chi ý cảnh dung nhập vào trong thân pháp Phong Trung du, tốc độ của Sở Mộ cực nhanh, dưới bóng đêm giống như quỷ mị, hư vô, thị kiếm đại thành có thể nhìn thấu cảnh sắc thâm trầm ban đêm, tất cả mọi thứ trong mắt đều giống như ban ngày. Rất nhiều cây cối đập vào trong mắt, không chỉ không có cách nào tạo thành bất luận trở ngại gì đối với Sở Mộ, ngược lại còn trở thành chỗ hắn mượn lực, khiến cho tốc độ chạy của hắn nhanh hơn.

- Dùng kiếm thế gần nhập môn áp bách, động thủ lần nữa chém giết như sấm sét, đáng tiếc nếu không phải kiếm khí vận chuyển đạt tới ngưỡng chịu đựng của kinh mạch ta hiện tại, ta còn có thể chém giết được thêm mấy người nữa.

Một mặt thi triển thân pháp nhanh chóng rời xa, Sở Mộ âm thầm nghĩ.

Hắn vốn phỏng đoán, sau khi kinh mạch mình bị thương, tu vi kiếm khí sẽ bị hạn chế năm thành, nhưng mà vừa rồi chính thức động thủ hắn mới phát hiện ra, hạn chế không ngờ lại tới sáu thành. Kiếm khí vận chuyển để giết năm người kia đã khiến cho kinh mạch hắn cảm thấy đau đớn, nếu như lần nữa vận chuyển mà nói, tất sẽ làm kinh mạch bị thương, càng khó có thể phục hồi.

- Đám người Vương xà bang kia tất sẽ không buông tha cho ta. Ta vừa chạy phải vừa ôn nhuận kinh mạch, để cho kinh mạch khôi phục lại như cũ. Đáng tiếc, đại hồi khí hoàn và đại chỉ huyết hoàn đối với thương thế của kinh mạch không có bất kỳ tác dụng nào.

Một mặt âm thầm suy nghĩ, Sở Mộ đã đi vào trong rừng cây. Phạm vi rừng cây cũng không lớn, bởi vậy bên trong cũng không có hung thú gì sinh tồn, không bao lâu sau, Sở Mộ đã đi qua rừng cây, trước mặt hắn là một ngọn núi.

Trước khi rời khỏi kiếm phái Sở Mộ đã tìm hiểu địa đồ, địa hình chung qunah, Sở Mộ đã biết rõ ngọn núi trước mắt này gọi là Bạch Phong sơn, Bạch Phong thành kia cũng bởi ngọn núi này mới có tên như vậy.

Luận độ cao thì Bạch Phong sơn này không bằng Thanh Lan sơn. Nhưng mà diện tích còn rộng lớn hơn, chỉ là linh khí rõ ràng không sung túc bằng Thanh Lan sơn, nơi này, hung thú ở lại trên Bạch Phong sơn luận số lượng hay là lực lượng đều không thể nào so sánh với hung thú trên THanh Lan sơn. Vì vậy trên Bạch Phong sơn này cũng không có kiếm pái nào. Thế lực chủ yếu tập trung trong Bạch Phong thành, dù sao khoảnh cách giữa Bạch Phong sơn và Bạch Phong thành cũng không xa.

Sở Mộ nhớ rõ, nếu như vượt qua Bạch Phong sơn này khoảnh cách châu thị càng gần hơn. Nếu như đi đường vòng thì lộ trình còn xa hơn. Cho nên lúc này hắn quyết định vượt qua Bạch PHong sơn. Thứ nhất có thể rút ngắn được thời gian, thứ hai, còn tránh đi truy kích của Vương Xà bang.

Dù sao Vương Xà bang có nhiều cao thủ Hóa Khí cảnh, một khi xuất động mà nói, chỉ bằng vào Sở Mộ hiện tại, một mình một người quả thực không phải là đối thủ. Tất cả vẫn phải cần có tu vi làm chỗ dựa, phối hợp với kiếm thuật quỷ thần khó lường mới có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nếu không, khi cần thu liễm phong mang thì vẫn nên thu liễm phong mang.

Thừa dịp bóng đêm, Sở Mộ nhanh chóng chạy vội đi về phía Bạch Phong sơn, núi này gập ghềnh không ít, chỉ là cũng không thể nào tạo thành trở ngại với Sở Mộ.

Tự nhiên hắn cũng cố gắng không để lại dấu vết gì, nhưng mà hắn cuối cũng cũng chưa từng có nghiên cứu qua thuật truy tung và phản truy tung, hoặc ít hoặc nhiều cũng khó tránh khỏi lưu lại một ít dấu vết.

Nhưng mà đối với chuyện này Sở Mộ cũng không thèm để ý, hắn chỉ trốn tránh cao thủ Hóa Khí cảnh đuổi giết, về phần dưới Hóa Khí cảnh, cho dù là bán bộ Hóa khí, coi như không địch lại Sở Mộ cũng có nắm chắc toàn thân trở ra.

- Hy vọng đám người Vương Xà bang kia thức thời một chút, không đuổi giết tới đây. Một khi đuổi tới, dưới thân kiếm ta cũng không ngại có thêm một ít vong hồn.

Một mặt chạy, cơ hồ một hơi chạy tới sau sườn núi, Sở Mộ mới dừng bước lại. Lúc này đã là nửa đêm. Sở Mộ quét mắt nhìn một vòng, tìm được một khối đá cản gió, ngồi xếp bằng xuống, hắn cũng không ngủ được mà dứt khoát vận chuyển thượng nguyên kiếm khí quyết.