Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 192: Một kiếm giết người




- Tốc độ rất nhanh, có lẽ đang thi triển thân pháp mà tới... Chẳng lẽ là....

Tinh mang trong mắt Sở Mộ lưu chuyển, chợt thu liễm, trong lòng thầm suy đoná, kiếm khí trong đan điền điều động, chậm rãi chảy xuôi trong kinh mạch.

Ngón trỏ tay phải hắn càng vô thức nhẹ nhàng búng ra, không khí giống như dây đàn bị gẩy lên.

- Mau, mau lên. Tiểu súc sinh đáng chết nọ có lẽ cách đây không xa. Trên người hắn có ngụy kiếm khí, nhất định còn có bảo bối khác.

Một đạo thanh âm dồn dập tràn ngập sát ý vang vọng giống như có thể xé rách bóng đêm.

- Quả nhiên là đám người Vương Xà bang.

Sở Mộ hoàn toàn khẳng định, trong mắt hiện lên vẻ âm u lạnh lẽo, ngón tay phải đang búng đột nheine ngừng lại. Khí tức toàn thân thu liễm, thân thể giống như dung hợp vào với cây cối làm một.

- Trước kia vận dụng một đạo tiên thiên kiếm khí, chém giết cao thủ Hóa Khí cảnh của Thanh Lan kiếm phái, bởi vì tiên thiên kiếm khí quá mức sắc bén, bá đạo, cho nên khiến cho kinh mạch ta bị thương. Đến bây giờ còn chưa hồi phục lại như cũ. Hiện tại một thân tu vi kiếm khí của ta chỉ có thể phát huy được năm thành. Nếu tiếp tục sử dụng sẽ khiến cho kinh mạch càng bị thương nặng hơn.

Trầm tư, Sở Mộ lập tức quyết định.

Cùng lúc đó ánh lửa cũng tới gần, nhanh chóng di chuyển qua từng tán cây. Sở Mộ liếc mắt đảo qua, phát hiện tổng cộng có mấy chục đạo thân ảnh, trong đó có hơn chục đạo thân ảnh phát ra khí tức chấn động ít nhất là cửu đoạn đỉnh phong, trong đó có một nửa đạt tới cấp độ thập đoạn. Hơn mười người khác đều là tu vi cấp bậc bát, thất đoạn, có lẽ hẳn là cấp bậc bang chúng.

Cho dù chỉ là thoáng nhìn qua, nhưng mà đội hình như vậy cũng khiến cho trong lòng Sở Mộ rùng mình. Có lẽ thời kỳ toàn thịnh của hắn ngược lại có thể quần nhau một hai với đám người này rồi chém giết từng người. Nhưng mà hiện tại một thân tu vi của hắn chỉ có thể phát huy ra được năm thành, giảm bớt rất nhiều. Coi như là cuối cùng có thể chém giết tất cả đối phương, đoán chừng hắn cũng phải bị thương một chút, thậm chí không cẩn thận còn có thể mất mạng.

Chỉ chốc lát sau, ánh lửa lại nhanh chóng rời đi xa. Trong lòng Sở Mộ thở dài một hơi, nhưng mà không có buông lỏng cảnh giác. Quả nhiên, không bao lâu sau lại có hai mươi mấy đạo thân ảnh vượt qua bóng đêm âm trầm nhanh chóng trở lại, vô thanh vô tức, cũng không có sử dụng đuốc.

Nhưng mà thị kiếm của Sở Mộ đại thành, bóng đêm như vậy đối với Kiếm giả thập đoạn bình thường có ảnh hưởng, nhưng mà đối với hắn lại không có chút trở ngại nào, vẫn rõ như ban ngày.

- Không có tìm thấy. Chẳng lẽ tiểu tử này biết phi thiên độn địa hay sao?

Hai mươi mấy người này dừng lại nghị luận dưới thân đại thụ, thanh âm thấp giọng nghị luận vang vọng.

- Kỳ quái, dựa theo đạo lý mà nói, Kiếm giả thập đoạn sơ kỳ cho dù toàn lực thi triển thân pháp chạy đi, cũng sẽ không cứ như vậy mà biến mất không còn bóng dáng, tăm hơi.

Thanh âm này mang theo vài phần nghi hoặc, nhưng mà bọn họ lại không biết, người trong miệng bọn họ nói lại ở trên đỉnh đầu bọn họ, chỉ cần bọn họ ngẩng đầu cẩn thận tìm kiếm phía trên, nói không chừng có thể tìm thấy.

- Tiểu súc sinh đáng chết này vô luận thế nào đều phải tìm được hắn, hắn không chỉ giết chết đệ đệ của ta, có thù không đội trời chung với ta, trên người hắn còn có ba thanh ngụy kiếm khí, nói không chừng trên người còn có bảo vật khác.

Một đạo thanh âm tràn ngập cừu hận, nghiến răng nghiến lợi quát lên một tiếng.

- Cái gì? Ba thanh ngụy kiếm khí sao? Ngươi xác định là ba cái chứ không phải là một cái?

Một đạo thanh âm dồn dập, tràn ngập khiếp sợ vang vọng, chấn động bóng đêm.

- Đúng vậy, chính là ba ngụy kiếm khí.

Kiếm giả trung niên âm trầm kia một lòng muốn tìm được Sở Mộ âm trầm nói, dùng ngữ khí khẳng định nói. Trên thực tế hắn chỉ có thể xác định thanh kiếm trong tay Sở Mộ và ngụy kiếm khí, về phần hai thanh kiếm sau lưng có phải là ngụy kiếm khí hay không thì khó mà nói được. Nhưng mà lời đã thốt ra, hắn chỉ có thể kiên trì tiếp tục, giá trị của ngụy kiếm khí rất cao, giá trị của ba thanh ngụy kiếm khí còn cao hơn nữa.

- Tốt, coi như không có bảo vật khác, chỉ cần ba thanh ngụy kiếm khí kia cũng là thu hoạch cực lớn.

Tiếng hét lớn lúc trước cũng mang theo vài phần hưng phấn, hắn là cao tầng trong Vương Xà bang, tự nhiên biết rõ những Kiếm giả Hóa Khí cảnh cường đại trong bang đều sử dụng ngụy kiếm khí. Mà những Kiếm giả tu vi thập đoạn như bọn họ tuyệt đại đa số chỉ sử dụng Bách Luyện kiếm mà thôi. Đương nhiên, Bách Luyện kiếm trải qua tăng cường, so với Bách Luyện kiếm bình thường càng thêm cứng rắn, mạnh mẽ. Nhưng mà không có cách nào so sánh với ngụy kiếm khí.

- Theo ta thấy, bóng đêm thâm trầm như vậy, không thích hợp truy tung. Không bằng chúng ta đem người tụ tập ở đây, đợi tới lúc trời vừa sáng, lại tìm kiếm các dấu vết, sau đó mới truy tìm?

Lại một đạo thanh âm vang lên, có vài phần thong dong.

- Thuật truy tung của Lý cung phụng nổi tiếng Bạch Phong thành, tốt, vậy cứ làm theo đề nghị của Lý cung phụng đi.

Sở Mộ khẽ cau mày, hiện tại mượn nhờ bóng đêm, hắn thu liễm khí tức quả thực có thể dấu giếm được đám người này truy kích. Nhưng mà một khi tới hừng đông, đến lúc đó không có bóng đêm che đấu, hắn sẽ bị phát hiện một cách đơn giản. Đến lúc đó, một khi đối phương tụ tập hơn chục người lại tạo thành vòng vây, muốn lao ra chỉ sợ phải trả một cái giá không hề nhỏ.

- Chỉ có thể nhân cơ hội này nhân lúc đối phương không có hoàn toàn tụ tập nhân thủ lại mà rời khỏi đây. Nhờ bóng đêm mà chạy thoát.

Sở Mộ âm thầm suy nghĩ, khí tức vẫn thu liễm như trước. Nhưng mà thượng nguyên kiếm khí trong cơ thể chậm rãi vận chuyển, mà một đạo tiên thiên kiếm khí trong đan điền tự nhiên được ngưng tụ.

- Nhưng mà phía dưới lại có người am hiểu thuật truy tung, nên chém giết người này trước, nếu không coi như thoát thân đi thì cũng sẽ bị đuổi theo một lần nữa.

Âm thầm nói ra, tay phải Sở Mộ chậm rãi nắm chặt ngụy Thanh Phong kiếm, chỉ là không có rút ra.

Sát cơ của Sở Mộ cũng giống như khí tức, nội liễm, không tiết ra mảy may, phong mang và lạnh lẽo, đồng thời không ngừng chuẩn bị, cố gắng đạt tới hiệu quả một kích tất sát, hơn nữa còn tìm kiếm đường lui cho mình.

Không ngừng điều chỉnh, đem tinh khí thần bản thân... toàn bộ đều điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất, tinh thần, ý niệm đồng bộ với thân thể, phong mang sắc bén như kiếm. Trong nháy mắt Sở Mộ giống như là dung hợp làm một với kiếm trong tay, bản thân cũng giống như hóa thành một thanh cự kiếm, phóng ra khí thế đáng sợ.

Sắc bén, lạnh lẽo, bàng bạc, mênh mông, bá đạo, giống như núi cao, mênh mông giống như biển cả, cuồn cuộn áp bách qua, chấn động hư không. Trong tích tắc hai mươi mấy người dưới cây đại thụ kia chỉ cảm thấy giống như thiên uy hàng lâm, nghiền nát bản thân, không có cách nào nhúc nhích, máu tươi giống như cứng lại, không khí đông cứng, không có cách nào hít thở, tứ chi, thân thể bị đè nén tới mức toàn thân vô lực.