Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1907: Thần sứ thứ tám (Thượng)




Đứng dậy bước ra khỏi phòng tu luyện, Sở Mộ ý định đi luyện kiếm thất tu luyện kiếm pháp, sau đó lại tu luyện Thần Hoang Kiếm Quyết, hắn muốn khôi phục tu vi nhanh chóng.

Cửa bị gõ vang.

Sở Mộ mở cửa, sau đó biết Lý Đoạn hạm trưởng có chuyện quan trọng tìm hắn.

- Lý hạm trưởng tìm ta?

Sở Mộ âm thầm nghi hoặc, cũng tới chỗ đám người Lý Đoạn, Lý Đoạn và các phó bộ trưởng khác cũng có mặt, ngoài ra có thêm một đám người không quen biết, nhìn tuổi tác hơn bốn mươi nhưng mái tóc xám trắng lộ ra hương vị tang thương, khí tức trên người rất mạnh, Sở Mộ có cảm giác người trung niên có mái tóc xám trắng là mạnh nhất nơi đây, cho dù Lý Đoạn hạm trưởng cũng không thể so sánh.

Sở Mộ tiến vào, ánh mắt của mọi người nhanh chóng nhìn sang người hắn, ánh mắt thần sứ thứ tám tò mò, sâu trong mắt có hào quang lợi hại, dường như muốn nhìn thấu Sở Mộ.

Đám người Lý Đoạn và Duẫn Phong dùng ánh mắt sáng ngời như bóng đèn nhìn hắn, đánh giá Sở Mộ từ đầu tới chân, sắc mặt quái dị không nói nên lời.

Cho dù Sở Mộ có ý chí kiên định, hắn bị nhiều người nhìn như thế lại có chút không được tự nhiên, hắn ho khan hai tiếng, đám người Lý Đoạn lại làm ra vẻ không quan tâm, lúc này Sở Mộ cũng phải im lặng.

- Ngươi chính là Sở Mộ, quả nhiên xuất sắc hơn kiếm giả khác nhiều.

Thần sứ thứ tám lên tiếng, hắn nói không lớn nhưng làm admsd người Lý Đoạn Duẫn Phong bừng tỉnh, lúc nói chuyện với Sở Mộ cũng không phải lấy lòng, đến cảnh giới của hắn, thường thường có thể nhìn ra thực lực đại khái của người kém hắn quá xa.

- Hảo tiểu tử... Hảo tiểu tử... Hắc hắc...

Duẫn Phong cười quái dị, hắn cười như vậy làm Sở Mộ có cảm giác nổi da gà và muốn chạy đi ngay lập tức.

Hạm trưởng Lý Đoạn vẫn giữ vẻ mặt cười tủm tỉm, hai tay xoa nắn với nhau, nói hắn có bao nhiêu hèn mọn bỉ ổi thì có bấy nhiêu hèn mọn bỉ ổi.

Sở Mộ hoàn toàn không hiểu ra sao, hắn không rõ xảy ra chuyện gì.

- Chuyện này.... Gọi ta đến có chuyện gì không?

Sở Mộ nói chuyện lắp bắp, không có biện pháp ah, cả đám Niết Bàn Cảnh và một Vạn Cổ Cảnh dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào mình. Ai cũng có cảm giác sởn hết cả gai ốc, cho dù những người này có nổi sát khí thì Sở Mộ không cảm thấy mất tự nhiên như hiện tại.

Duẫn Phong lại cười hắc hắc.

- Tốt.

Thần sứ thứ tám cười lớn, hắn cũng có phần hiểu rõ, nổi tiếng Thiết Huyết Bách Chiến Bảng là chuyện khó khăn cỡ nào, huống chi còn là top một trăm, hắn cao hứng cười lớn.

- Sở Mộ, ta là thần sứ thứ tám của Kiếm Thần tổng điện, mục đích tới đây lần này là mang ngươi đi Kiếm Thần tổng điện.

Thần sứ thứ tám nói với Sở Mộ.

- Kiếm Thần tổng điện...Thần sứ thứ tám...

Sở Mộ cảm thấy kinh ngạc và không rõ, thần sứ thứ tám tìm mình làm gì?

- Không cần kinh ngạc, trừ ngươi ra. Phàm là Kiếm Vương nổi danh trên Thiết Huyết Bách Chiến Bảng đều được Kiếm Thần tổng điện triệu tập.

Thần sứ thứ tám giải thích đơn giản:

- Bởi vì nổi tiếng Thiết Huyết Bách Chiến Bảng có chút thành phần vận khí nhưng dựa vào năng lực bản thân lớn nhất, cho nên triệu tập tới Kiếm Thần tổng điện để bồi dưỡng thống nhất.

Hắn vừa nói câu này đã làm Sở Mộ hiểu ra.

Có thể nổi tiếng Thiết Huyết Bách Chiến Bảng, cho dù có yếu cũng là thiên tài trong thiên tài, tinh nhuệ trong tinh nhuệ, từ thực lực, tiềm lực và số mệnh đều hơn xa Kiếm Vương tầm thường, hơn còn đạt được truyền thừa phù hợp, Kiếm Thần tổng triệu tập lại để thống nhất bồi dưỡng bọn họ, bọn họ sau này chính là chủ lực của Nhân tộc.

Đám người Lý Đoạn Duẫn Phong không có lộ ra thần sắc kinh ngạc gì đó, bởi vì lúc trước, thần sứ thứ tám đã nói mục đích tới đây cho bọn họ biết, mà bọn họ cũng biết, Kiếm Thần tổng điện có quy củ này.

So với việc nổi tiếng Thiết Huyết Bách Chiến Bảng, cho dù chỉ một lần cũng thập phần khó lường, nên đạt được bồi dưỡng trọng điểm, sự phát triển ngày sau không phải chuyện đùa.

Sở Mộ được triệu tập và bồi dưỡng, bọn họ đều cao hứng vì Sở Mộ, là cao hứng tới từ nội tâm.

- Sở Mộ, tại sao tu vi của ngươi lại là Tạo Hóa nhất trọng thiên?

Lý Đoạn mới chú ý tới điểm này.

- Đạt được truyền thừa rất tốt cho nên trùng tu.

Sở Mộ trả lời đơn giản, mọi người nghe xong liên tục gật đầu, bọn họ hiểu, nếu bọn họ đạt được truyền thừa rất tốt, nói không chừng cũng phải làm như vậy.

- Sở Mộ, đi Kiếm Thần tổng điện cũng không nên làm mất mặt chiến bộ chúng ta đấy.

Duẫn Phong đứng dậy, hắn đi tới bên cạnh Sở Mộ và vỗ vai.

- Ngươi là kiêu ngạo của chúng ta.

Lý Đoạn nói.

Những người khác không nói gì, bởi vì Sở Mộ không quen biết bọn họ.

- Ngươi còn có chuyện gì cần phải xử lý thì đi xử lý, sau đó theo ta đi Kiếm Thần tổng điện.

Thần sứ thứ tám nói với Sở Mộ, ngữ khí thập phần ôn hòa.

- Tốt.

Sở Mộ gật gật đầu, quay người rời đi, hắn cũng không có gì cần phải chuẩn bị, hắn chỉ có ý định chào từ biệt các đội viên chiến đội thứ tám.

Nghĩ đến chiến đội thứ tám, Sở Mộ cũng phỉa im lặng, thứ tám thứ tám, chiến đội thứ tám, hiện tại lại có thần sứ thứ tám.

Các đội viên chiến đội thứ tám tụ tập lại, tất cả mọi người thật cao hứng, nghe Sở Mộ phải rời đi, cả đám không từ bỏ, dù sao cũng thuộc một chiến đội, hơn nữa nhiều lần chấp hành nhiệm vụ cho nên giao tình với nhau rất tốt.

- Ta cho rằng ta nhất định có thể đuổi theo bước chân của ngươi, bây giờ xem ra bóng lưng của ngươi càng ngày càng xa.

Lâm Khải cười nói.

- Nhưng chỉ cần ngươi cố gắng, nhất định sẽ bước vào tầng thứ cao hơn.

Sở Mộ cười nói:

- Chờ mong lần sau gặp mặt ngươi sẽ mạnh hơn trước.

- Yên tâm, ngươi sẽ tiến bộ, ta khẳng định cũng tiến bộ, tiếp theo gặp mặt không nên bị ta vượt qua đấy.

Lâm Khải cười to nói.

Sau khi chào từ biệt các đội viên chiến đội thứ tám, Sở Mộ phải rời đi, hắn đi tới trước mặt thần sứ thứ tám.

- Đi thôi.

Thần sứ thứ tám nói, hắn không dây dưa dài dòng.

Sở Mộ nghiêm túc hành kiếm lễ với đám người Lý Đoạn Duẫn Phong, sau đó hắn quay người đi theo thần sứ thứ tám, đi vào tinh hạm cấp hành tinh đặc chế loại nhỏ.

Cửa hạm đóng lại, khởi động, phía dưới vỡ ra và rơi xuống, bọn họ rời khỏi phong kiếm hào.

Đây là tinh hạm cấp tinh cầu đặc chế loại nhỏ nên tốc độ không ngừng tăng lên, tốc độ nhanh nhất vượt qua vận tốc âm thanh năm ngàn lần, nó nhanh chóng rời khỏi phong kiếm hào.

- Lần gặp mặt tiếp theo, chỉ sợ chúng ta phải ngẩng đầu nhìn hắn.