Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 190: Gần như hòa hợp, bán bộ kiếm thế (1)




Mọi người vội vàng đè nén tiếng kinh hô, sắc mặt đại biến, liên tiếp lui về phía sau, thậm chí có người lập tức quay người rời khỏi, dường như lai lịch của hai người trung niên âm trầm này không nhỏ.

Mắt thấy một kiếm tràn ngập sát cơ sắc bén đánh tới, có lẽ sau một giây nữa sẽ xuyên thủng cổ họng người trẻ tuổi kia, máu tươi sẽ bắn ra. Người xem chung quanh nhịn không được hoảng sợ, hai mắt co rút lại, trong mắt hiện lên vẻ tiếc hận.

Tên tán Kiếm giả trung niên ra tay lúc này trên mặt hiện lên sự vui vẻ thắng lợi, hắn tin rằng, kế tiếp kiếm của hắn sẽ xuyên thủng cổ họng tên đệ tử kiếm phái ngu ngốc này. Bên tai hắn cũng vang lên thanh âm mỹ lệ khi cổ họng bị xuyên thủng.

Nói thì chậm mà tất cả diễn biến lại cực nhanh, thậm chí có người nhịn không được muốn nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy cảnh trước mắt không dễ xem, chỉ là một kiếm tất sát của Kiếm giả trung niên kia lại thất bại một cách quỷ dị.

Khí thế âm trầm với đủ loại âm thanh kiếm kia mang tới đều bị Sở Mộ cảm nhận rõ ràng được. Trong lúc vô thức, thân thể hắn tự nhiên làm ra phản ứng, tránh đi một kiếm này.

- Không ngờ lại tránh đi?

Từng tiếng thấp giọng kinh hô vang lên, tràn ngập vẻ không thể nào tưởng tượng nổi.

Sắc mặt tán Kiếm giả trung niên âm trầm kia càng thêm âm trầm hơn, một kiếm nắm chắc mười phần lại bị đối phương tránh đi, hơn nữa vẫn là một thái điểu tu vi kiếm khí không bằng hắn. làm cho hắn tức giận vạn phần. Cho dù tức giận, nhưng mà hắn cũng không vì vậy mà rối loạn, mất đi lý trí, kiếm khí mạnh mẽ bắn ra, miệng phát ra một tiếng gầm, một đạo kiếm khí màu xanh nhạt mang theo một mảnh cuồng phong rít gào bắn về phía trước.

Uy lực của một kiếm này so với kiếm trước càng thêm mạnh mẽ. Dù sao một kiếm trước hắn cho rằng sở dĩ Sở Mộ tránh đi được một cách dễ dàng là bởi vì hắn chỉ sử dụng lực lượng thân thể mà chém ra một kiếm. Kiếm khí cũng không có sử dụng bao nhiêu. Nhưng mà sau khi bị Sở Mộ tránh đi một kiếm này, hắn cảm thấy mất mặt, kiếm khí không thể nào bảo tồn được nữa.

Cảm thấy sát cơ lạnh thấu xương của đối phương phóng tới, Sở Mộ khẽ cau mày, nhưng mà hai mắt vẫn mấp máy như cũ, hắn vẫn đắm chìm trong thế giới của thính kiếm, còn chưa thức tỉnh. Nhưng mà thân thể tự động có phản ứng, tay trái dùng tốc độ như thiểm điện nắm lấy chuôi kiếm, ngay lập tức rút kiếm.

Thanh âm giống như tiếng kim loại va chạm vang lên. Đạo kiếm quang sắc bén, ẩn chứa sát cơ lạnh lẽo bắn tới lại giống như một cơn gió mát khẽ thổi qua mặt và không khí vậy.

Mâu thuẫn quỷ dị này khiến cho tán Kiếm giả trung niên âm trầm kia biến sắt, cảnh tượng trước mắt khiến cho hắn hoảng hốt, một kiếm hắn đâm ra giống như bị một loại chướng ngại vô hình nào đó cản trở, bất tri bất giác biến mất.

Biến hóa rất nhỏ, không có cách nào cảm nhận được cũng có thể thay đổi cả cục diện. Ngụy Thanh Phong kiếm của Sở Mộ cơ hồ dán chặt lấy Bách Luyện kiếm của tán Kiếm giả trung niên âm trầm kia, đi tới đi lui, trong ánh mắt hoảng hốt của tán Kiếm giả trung niên kia, mũi kiếm của Sở Mộ nhẹ nhàng điểm trên cổ họng hắn, sát ý đáng sợ lập tức đâm rách cổ họng hắn, xuyên thấu quả cổ.

Thu kiếm vào vỏ, thân thể Sở Mộ lần nữa lại bất động, giống như chưa từng động đậy. Mà tán Kiếm giả trung niên kia lại bảo trì tư thế đâm kiếm về phía trước, trực chỉ Sở Mộ, nhưng mà giống như thân thể đã cứng lại, không thể nhúc nhích. Hai mắt hắn nhanh chóng trở nên trắng dã, vẻ tro tàn lan tràn, có quang mang sợ hãi và không thể tưởng tượng được lưu lại. Ở cổ họng có máu tươi tràn ra, máu tươi tức thì phun ra.

- Chết...

- Hắn ta chết rồi...

Lập tức có người nhìn thấy rõ, cả đám rối loạn một hồi. Tên tán Kiếm giả trung niên âm trầm còn lại vẻ mặt tràn ngập sát khí, gương mặt âm trầm giống như muốn chảy ra nước, một tay nắm chặt chuôi kiếm giống như muốn rút kiếm ra, gân xanh trên bàn tay nổi lên. Hắn ta nghiên răng nghiến lợi, trong lòng đau lòng vạn phần, đồng thời lửa giận tràn ngập, giống như là núi lửa sắp bộc phát, hận không thể lập tức rút kiếm đem người trước mắt này lăng trì, diệt sát.

Nhưng mà hắn không dám, trong lòng hắn trừ phẫn nộ và đau lòng ra còn có sợ hãi.

Tu vi của hắn là tên đệ đệ đã bị giết chết kia không sai biệt lắm, đều là thập đoạn trung kỳ, tạo nghệ kiếm thuật cơ hồ tương đương. Nhưng mà đệ đệ hắn lại bị một kiếm diệt sát, nói cách khác, cho dù hắn có ra tay thì cũng bị diệt sát mà thôi.

- Tiểu súc sinh đáng chết, không cần biết ngươi là đệ tử kiếm phái nào, giết chết đệ đệ của ta, ngươi đều phải chết, phải chết.

Miệng phát ra tiếng rít gào giống như dã thú, tán Kiếm giả trung niên âm trầm này lập tức xoay người rời đi, nhanh chóng chạy đi, sợ Sở Mộ tỉnh lại.

Thoáng cái mất đi bóng người, chỉ còn lại một ít tán Kiếm giả nhìn nhau, không có cách nào che dấu vẻ kinh hãi trong mắt.

Ước chừng qua mấy mươi thời thần, hai mắt Sở Mộ mới chậm rãi mở ra, hai mắt thanh tịnh nhìn qua bốn phía, trên mặt Sở Mộ hiện lên vẻ mờ mịt.

Chợt, đập vào hai mắt Sở Mộ là gương mặt tên trung niên âm trầm kia, Sở Mộ suy nghĩ một chút, lập tức hiểu rõ ngọn nghành, miệng âm thầm cười lạnh. Tuy rằng hắn vừa rồi tiến vào một loại trạng thái đặc thù, nhưng mà loại trạng thái chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu này cũng khiến cho thính kiếm của hắn từ gần như đại thành trực tiếp đại thành.

Mà dưới loại trạng thái này, tất cả mọi hành động của thân thể đều xuất phát từ bản năng, xem ra tên trước mắt này định nhân cơ hội này giết chết hắn, ngược lại còn chết dưới sự phản kích theo bản năng của Sở Mộ. Đối với chuyện này Sở Mộ không có cảm giác áy náy nào, có dục vọng giết người thì cũng phải chuẩn bị tâm lý bị người ta giết chết.

- Ngươi, tới đây nói, cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

Cho dù tự mình hiểu rõ ngọn ngành, nhưng mà hắn cũng chỉ biết rõ tên Kiếm giả trung niên âm trầm này muốn giết hắn, về phần tất cả chuyện khác, Sở Mộ không biết rõ.

Tên tán Kiếm giả bị chỉ đểm gọi tên kia toàn thân khẽ run rẩy, sắc mặt trắng bệch, bộ dáng sợ hãi rụt rè, hối hận tại sao mình không có rời khỏi, tại sao lại ngốc nghếch ở lại làm gì.

Nhưng mà tận mắt nhìn thấy những chuyện không thể nào tưởng tượng nổi vừa xảy ra, lúc này hắn căn bản không có tâm tư đào tẩu, thanh âm run rẩy giải thích, mà Sở Mộ thì chỉ nghe mà không nói một lời, vẻ mặt lạnh lùng không chút biến hóa, trong mắt thì lại có tinh mang lưu chuyển.

- Hai người bọn họ là cung phụng của Vương Xà bang Bạch Phong thành, đều có tu vi thập đoạn trung kỳ. Vương Xà bang là thế lực lớn nhất Bạch Phong thành, thực lực vô cùng mạnh mẽ, tác phong bá đạo, truyền thuyết có đồn rằng trong bang bọn họ cũng có rất nhiều cao thủ Hóa Khí cảnh. Lần này ngươi giết một người trong đó, người còn lại chạy thoát nhất định sẽ dẫn người tới báo thù ngươi.