Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 184: Nguy cơ hàng lâm. Cường địch hóa khí (1)




- La Ngọc Phong... Sở Mộ...

Diệu Nhật trưởng lão nghe vậy lập tức lâm vào trong trầm tư, trong mắt có tinh mang thâm thúy lưu chuyển:

- Thanh Phong kiếm phái, lần này các ngươi quả thực rất may mắn. Đi Thanh Lan hư cảnh không ngờ vẫn còn sáu đệ tử sống sót rời khỏi. Xem ra lần này những đệ tử này tối thiểu có bốn người đột phá tới thập đoạn sơ kỳ, được La Ngọc Phong tiếp dẫn tới Ly Châu kiếm viện tu hành. Đáng hận a. lần này đệ tử Thanh Lan kiếm phái chúng ta không ngờ toàn bộ đều chết trong Thanh Lan hư cảnh, không có một ai còn sống đi ra. Nếu không, hiện tại cũng có người được Ngụy Hồng mang theo tới Ly Châu kiếm viện.

Nghĩ tới đây, trong mắt Diệu Nhật trưởng lão có sát cơ nồng đậm bạo phát, toàn thân hiện lên một cỗ sát cơ nóng bỏng tới cực điểm, làm cho vẻ mặt đệ tử kia đại biến, giống như là đặt mình trong bếp lò, mồ hôi lạnh ứa ra, da dẻ đỏ lên, không thể không liên tiếp lui về phía sau.

- Ngươi đi mời Liễu chấp sự tới, nói bản trưởng lão có việc quan trọng tìm hắn.

Diệu Nhật trưởng lão thu liễm sát cơ toàn thân, nhìn qua đệ tử kia, lạnh lùng nói.

- Vâng, trưởng lão.

Đệ tử này như được đại xá, chắp tay hạ kiếm lễ rồi lập tức vội vàng xoay người rời đi, trước mặt Diệu Nhật trưởng lão này, hắn thực sự cảm thấy quá là áp lực.

- Thiên phú của đám người Lý Dật này coi như tiến vào Ly Châu kiếm viện cũng không tạo thành sóng gió gì. Ta sẽ viết một lá thư gửi Ly Châu kiếm viện, muốn đệ tử bổn phái trong nội viện chiếu cố bọn chúng thật tốt.

Diệu Nhật trưởng lão lầm bầm nói:

- Chỉ là Sở Mộ và Tiêu Thiên phong này phải chết, nhất là Sở Mộ, phải chết, tuyệt đối phải chết.

Dưới đời này không có ngọn gió nào không lọt tường, tình huống trong thịnh hội đấu kiếm của Thanh Phong kiếm phái cũng đã bị Thanh Lan kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái biết rõ. Hai người Sở Mộ và Tiêu Thiên phong này đều tiến vào trong mắt cao tầng hai bên, bị chú ý nhiều hơn.

- Vừa vặn Sở Mộ và Tiêu Thiên phong này không ngờ lại kết bạn mà đi. Xem tình huống đoná chừng còn chưa có đột phá tới thập đoạn, cho nên định ra ngoài lịch lãm rèn luyện một phen.

Một tia sát cơ lưu chuyển trong mắt, Diệu Nhật trưởng lão cười rộ lên:

- Kiếm khí quyết của ta đã đạt tới cổ chai, vào biên giới đột phá, rất không ổn định, không thích hợp động thủ. Nhưng mà để Liễu chấp sự ra tay, đã đủ rồi. Bất quá chỉ là hai đồ bỏ đi, con sâu cái kiến Kiếm Khí cảnh, coi như bọn chúng đột phá tới thập đoạn cũng không phải là đối thủ của Hóa Khí cảnh.

- Ha ha ha... Nếu như Thanh Phong kiếm phái biết rõ Sở Mộ và Tiêu Thiên phong đã chết, không biết biểu cảm sẽ đặc sắc tới cỡ nào. Đúng rồi, phải đề phòng Thanh Phong kiếm phái chó cùng rứt giậu, nhất định phải thanh trừ dấu vết, không thể nào để dính lên tay được.

Thanh Lan sơn là một nơi tương đối hẻo lánh ở Ly Châu, Sở Mộ và Tiêu Thiên phong không kết bạn với đám người La Ngọc Phong rời đi, may mắn mà có bản đồ mà kiếm phái cấp cho bọn họ, trước khi rời đi hai người cũng đem bản đồ này ghi nhớ thật kỹ.

Sau khi xuống núi, Sở Mộ và Tiêu Thiên phong lại không đi về phía Thanh Lan trấn mà đi ngược về phía Thanh Lan trấn, dọc theo con đường vắng vẻ tiến lên. Hai người trên lưng đều có bao y phục. Bên trong bao y phục tự nhiên là một ít đồ vật phải dùng tới, về phần các loại đan dược gì đó, đương nhiên là ném trong ngực.

Sở Mộ và Tiêu Thiên phong đều là người không nhiều lời lắm, một đường thi triển thân pháp bay vọt về phía trước, tuy rằng không nói một lời nào, thế nhưng ai cũng không chậm, rớt lại phía sau, tốc độ cực nhanh giống như hai đạo kình phong thổi tới, thổi khiến cho đám cỏ non xanh ngắt ven đường tung bay.

Cùng lúc đó, bên trong Thanh Lan kiếm phái cũng có một đạo thân ảnh áo xem, che mặt, thi triển thân pháp cực nhanh giống như là một đầu hùng ưng nhảy dựng lên, đi xuống núi.

- Sở Mộ và Tiêu Thiên phong, hai đệ tử thiên tài của Thanh Phong kiếm phái, đệ tử bực này nếu như đặt trong Thanh Lan kiếm phái chúng ta, tự nhiên là phúc của bổn phía, nhưng mà nếu như ở trong kiếm phái khác, nhất là Thanh Phong kiếm phái thì là họa của bổn phái.

Người bịt mặt kia dùng thanh âm mà chỉ có bản thân hắn nghe được nói, trong hai mắt có sát cơ kinh người ngưng tụ, giống như có cuồng phong thổi qua:

- Hai người này phải giết chết, dùng tu vi vừa vào Hóa Khí cảnh của ta, cho dù bọn chúng có lợi hại hơn thì cũng chỉ là Kiếm giả chưa đột phá tới Hóa Khí cảnh, tuyệt đối không phải là đối thủ của ta, ta muốn giết chết bọn chúng vô cùng dễ dàng.

Mọi người đều nói lên núi dễ, xuống núi khó, nhưng mà tốc độ của người bịt mặt áo xám này lại nhanh tới mức không thể nào tưởng tượng nổi. Thanh Lan sơn gập ghềnh không có cách nào tạo thành trở ngại với hắn, ngược lại còn bị hắn mượn địa hình, tốc độ thân pháp còn trở nên nhanh hơn.

Hai đạo thân ảnh đang nhanh chóng chạy đi đột nhiên dừng lại, bốn mắt nhìn nhau, từ trong đôi mắt thanh tịnh của đối phương nhìn thấy một tia ngưng trọng.

Trong đầu bọn họ có một cảm giác, bọn họ cảm thấy dường như có nguy hiểm sắp hàng lâm, dường như nguy hiểm này là vì bọn họ mà tới.

Có một vòng tinh mang hiện lên trong mắt, hai người chợt cười lớn, lần nữa khởi hành. Nguy cơ? Có thể khiến cho bọn họ cảm thấy nguy cơ, đối thủ nhất định là cường đại, hoặc là đủ loại âm mưu quỷ kế. Nhưng mà tin rằng kiếm trong tay bọn họ, dùng kiếm phá tất cả mọi thứ, bất luận âm mưu quỷ kế, bất luận cường địch nào bọn họ đều không sợ.

Một mặt chạy, một mặt lại gặp phải một vách núi, bên cạnh vách núi có một cái vực sâu không thấy đáy, quanh năm giống như có sương mù bao phủ, tràn ngập thần bí.

Đột nhiên một tiếng thét giống như kình phong thổi vang sau lưng, làm cho Sở Mộ và Tiêu Thiên phong khẽ biến sắc, vô thức tách ra hai bên. Cùng lúc đó, ở giữa có một đạo thân ảnh mạnh mẽ giống như một cơn cuồng phong đánh tới, khiến cho đất đá phía dưới bắn tứ tung, cây cỏ màu xanh cơ hồ cũng bị nhổ tận gốc.

Sở Mộ và Tiêu Thiên phong bị cương phong thổi dạt ra, nhanh chóng tránh lui đi, hai mắt nheo lại, đồng tử co rút lại, có một tia tinh mang lợi hại bắn ra. Mắt nhìn chằm chằm vào đạo thân ảnh phía trước.

Phía trước có một người mặc áo xám che mặt, chỉ có đôi mắt lộ ra bên ngoài, hai mắt dài hẹp, trong mắt bắn ra quang mang lạnh lẽo sắc bén giống như mũi kiếm. Tuy rằng đứng ở phía trước cách Sở Mộ và Tiêu Thiên phong chừng mười thước, nhưng mà phong mang trong mắt bức người lại khiến cho Sở Mộ và Tiêu Thiên phong có cảm giác hít thở không thông, giống như là không khí bốn phía bị áp bách, đè nén tới, làm cho bọn họ cảm thấy áp lực.

- Sở Mộ và Tiêu Thiên phong đúng không? Hai người các ngươi chuẩn bị chết đi.

Một tiếng cười khặc khặc quái dị vang lên, thanh âm tận lực bị đè nén, trong hai mắt người mặc áo dài màu xám che mắt kia hiện lên một tia nghiền ngẫm. Thoáng chốc hắn ta nâng tay phải lên, tốc độ cực nhanh, giống như là thiểm điện nắm lấy chuôi kiếm, tiếng chói tai tới cực điểm vang vọng, tiếng không khí chấn động truyền tới.