Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1802: Top ba




Sở Mộ không biết đã loại bỏ bao nhiêu ngươi, nhưng mà hắn cảm giác, cảm thấy bằng vào năm mươi ba đạo binh khí muốn đạt được top ba, độ khó không nhỏ. Sở Mộ cũng không muốn dừng lại, cho nên việc đoạt thêm binh khí vô cùng quan trọng.

Vận khí của hắn quả thực rất tốt. Bởi vì có một đạo thân ảnh đang chậm rãi đi tới, bước chân có chút lảo đảo, giống như là uống say vậy. Người tựa vào gốc đại thụ mà Sở Mộ đang ẩn nấp bên trên, thở dốc từng ngụm một.

Chỉ chốc lát sau, Kiếm giả này trượt ngã xuống đất, giãy dụa vài cái, lâm vào trong hôn mê. Lực lượng thần niệm của hắn tiêu hao không còn, không có cách nào bảo trì được tỉnh táo.

Sở Mộ vừa cẩn thận chú ý động tĩnh bốn phía, không có sử dụng lực lượng thần niệm mà sử dụng thính kiếm, tất cả tiếng động trong phương viên vài trăm mét đều truyền vào trong tai Sở Mộ.

Không có những người khác tới gần, cơ hội tốt như vậy sao Sở Mộ có thể bỏ qua được? Hắn vô thanh vô tức trượt xuống thân cây, trực tiếp cướp đoạt binh khí trên người tên Kiếm giả đã hôn mê. Ba mươi đạo, làm cho số binh khí trên người Sở Mộ đạt tới tám mươi tám đạo. Sở Mộ vẫn cảm thấy không đủ, còn cần thêm nữa... Hắn tiềm hành rời đi, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.

Thời gian trôi qua từng chút một, lực lượng cũng ngày càng suy kiệt. Toàn bộ mọi hành động Sở Mộ đều dựa vào lực lượng khí lực hành động.

Khí lực của hắn trải qua lần lượt rèn luyện, càng ngày càng mạnh mẽ. Những Kiếm Vương cửu tinh không chuyên tâm luyện thể kia đều kém sắc hơn một ít. Hơn nữa dưới lực lượng sinh cơ bừng bừng của Mộc chi tương, làm cho sinh cơ khí lực của Sở Mộ cường thịnh, tốc độ khôi phục thể lực nhanh hơn. Dưới tình huống không chiến đấu, ước chừng tốc độ khôi phục thể lực bằng với biên độ suy yếu.

...

Trong bóng tối lờ mờ có hai đạo kiếm quang như thiểm điện xé rách không khí rồi va chạm, vô số tia lửa bắn ra, như pháo hoa sáng chói.

Thuần túy là dựa vào lực lượng khí lực triển khai kiếm pháp, chém giết. Từng kiếm đều hung hiểm, kiếm quang trong không khí đan vào nhau, để lộ ra quang mang lạnh lẽo.

Một bên giao chiến là Sở Mộ, một bên khác là một Kiếm Vương cao giai. Dường như có luyện tập qua khí lực, bởi vậy lực lượng so với Kiếm Vương đồng cấp mạnh mẽ hơn, cơ hồ có thể so sánh với Sở Mộ.

Vẻ mặt Sở Mộ lạnh lẽo, ánh mắt lợi hại, nhìn thấy rõ quỹ tích xuất kiếm của đối thủ. Trong nháy mắt nắm lấy sơ hở vừa mới xuất hiện, Thốn kiếm bộc phát.

Một kiếm đánh bay đối phương, cướp đoạt được bốn mươi ba đạo binh khí. Làm cho số lượng binh khí trên người Sở Mộ lần nữa gia tăng, đạt tới một trăm ba mươi mốt đạo.

Đến bây giờ, kiếm nguyên của mỗi một Kiếm giả trên cơ bản đều tiêu hao không còn. Lực lượng thần niệm cũng tiêu hao trên phạm vi lớn. Số còn lại không còn thừa nhiều lắm, không dám thi triển, cũng không dám vận dụng kiếm ý và lực lượng quy tắc. Cho nên thứ có thể vận dụng chỉ là khí lực mà thôi.

Những tân binh còn chưa bị loại bỏ trên cơ bản đã tập qua khí lực, so với tân binh khác càng thêm mạnh mẽ. Thể lực cũng sung túc hơn.

- Tân binh gọi là Sở Mộ này hóa ra là một Kiếm Vương luyện thể, khó trách tu vi thấp như vậy lại có thể đánh bại Kiếm Vương ngũ tinh. Xem ra tạo nghệ luyện thể của hắn không tầm thường.

MỘt gã Phó doanh trưởng gật gật đầu nói.

..

- Đem binh khí của ngươi giao ra đây.

Trước mặt Sở Mộ là một Kiếm Vương cao giai, người này đang thở hổn hển nói với Sở Mộ.

Trả lời hắn là một đạo kiếm quang mạnh mẽ, nhanh chóng như thiểm điện đâm tới.

Đến bây giờ, mỗi một người lưu lại trong rừng rậm, thể lực trên cơ bản đều tiêu hao rất lớn. Sẽ không động thủ một cách đơn giản. Sở Mộ quyết đoán ra tay làm cho đối phương cả kinh, nhưng mà cũng không có luống cuống tay chân, mà nhanh chóng né tránh, đưa ra phản kích.

Chỉ là trước mặt Thốn kiếm và Thốn Bộ của Sở Mộ, phản kích như vậy không đủ dùng.

Lại lần nữa đánh bại đối thủ, đạt được hai mươi lăm đạo binh khí, tổng số đạt tới một trăm năm mươi sáu đạo.

....

- Phù... phù...

Sở Mộ tựa vào cành cây của một gốc đại thụ, thở phì phò từng hơi một. Quá mệt mỏi, coi như khí lực của hắn mạnh mẽ cũng không nhịn được tiêu hao như vậy. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, vô cùng khó chịu. Lực lượng thần niệm chỉ còn lại một điểm. Bắt đầu cảm thấy có chút mê muội, tinh thần khó có thể tập trung.

Sở Mộ tin tưởng, hắn còn như vậy, tình huống của những người khác cũng không khá hơn chút nào.

Đến lúc này là so đấu ý chí mà thôi.

- Hai trăm mười tám đạo binh khí...

Trong đầu Sở Mộ hiện lên số lượng binh khí mình có trong tay.

Có thanh âm rất nhỏ vang lên, cách đó không xa có một đạo thân ảnh gập người lại như mèo, đi ra khỏi bụi cỏ. Cũng dựa vào một thân cây, đang thở hổn hển.

Sở Mộ phát hiện đối phương, đối phương cũng phát hiện ra Sở Mộ. Chỉ là cũng không có nhúc nhích tới gần đối phương. Tuy rằng khoảng cách chỉ có hai mươi mấy trượng, nhưng mà làm như vậy lại phí khí lực rất lớn.

Ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không, cả hai đều đang chờ đợi đối phương không chống đỡ nổi mà ngã xuống.

Mỗi một hơi thời gian đều giống như một năm vậy. So đấu ý chí, nhìn xem ai ngã xuống trước.

Mỗi một hơi thở đều trở nên nặng nề, sức nặng không khí giống như tăng lên gấp mười lần vậy.

Có người chống đỡ không nổi, trực tiếp ngã vào trong bụi cỏ, không ai phát hiện ra.

Ý thức càng ngày càng mơ hồ, Sở Mộ biết rõ mình cũng sắp không chống đỡ nổi. Ánh mắt nhìn qua, mơ hồ có thể nhìn thấy Kiếm giả cách đó hai mươi mấy trượng, thân thể lung la lung lay, thế nhưng vẫn chưa ngã xuống.

Dùng sức cắn đầu lưỡi môt cái, đau đớn khiến cho hắn tỉnh táo một chút. Nhưng mà lực lượng thần niệm vẫn đang không ngừng tiêu hao.

- Kiên trì thêm chút nữa...

Sở Mộ lặng lẽ nhắc nhở chính mình.

Liếc mắt nhìn qua, Kiếm giả cách hắn hai mươi mấy trượng, thân thể lắc la lắc lư một cái, cố gắng chống đỡ cũng không nổi. Ngã quỵ xuống, rốt cuộc không động đậy được nữa.

Trên mặt Sở Mộ hiện lên nụ cười vui vẻ, dựa vào một tia ý chí cuối cùng, sải bước, miệng thở dốc, từng bước một đi qua.

Hai mươi mấy trượng dưới chân Sở Mộ lúc này lại dài dằng dặc như hai mươi vạn trượng. Thân thể Sở Mộ lay động, bước chân lảo đảo như là người say, ý thức ngày càng mơ hồ. Cắn răng kiên trì, không ngừng tự nói với mình, nhất định phải bảo trì thanh tỉnh.

- Các ngươi nói xem tiểu tử này có thể cướp được binh khí của đối phương không?

Trong doanh địa, một đại đội trưởng nói.

- Khó.

- Có lẽ có thể.

Bọn hắn đều đã trải qua giai đoạn này, bởi vậy biết rõ muốn làm được như vậy có bao nhiêu khó khăn.