Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1797: Niệm chi không (Hạ)




Hơn nữa ba tân binh đạt được top ba còn nhận được huy hiệu tương ứng.

Huy hiệu thứ của người đứng thứ ba gọi là Tinh Huy, của người đứng thứ hai gọi là Hạo Nguyệt. Huy hiệu của người đứng thứ nhất là Kiêu Dương.

Ba huy hiệu, bất kể là đạt được cái nào trong ba cái, đối với việc phân bổ tân binh sau này có trợ giúp lớn. Khiến cho bọn hắn vừa gia nhập quân đoàn, không cần vật lộn từ vị trí thấp nhất, làm binh sĩ phấn đấu lên trên. Mà có thể đảm nhiệm chức vụ nhất định, ví dụ như tiểu đội trưởng....

Sau khi nói rõ một phen, khiến cho tất cả tân binh tham dự đối kháng vòng này kích động không thôi.

Tinh Huy, Hạo Nguyệt.... Kiêu Dương... Cuối cùng sẽ rơi vào trong tay ai?

Đó là một loại vinh hạnh đặc biệt, vinh hạnh đặc biệt cực lớn.

- Sở lão đại, cố gắng lên. Coi như không lấy được Kiêu Dương thì thu được Tinh Huy cũng rất không tồi rồi.

Khi binh sĩ tác chiến sắp bắt đầu, các đội viên trong tiểu đội Sở Mộ liên tục giơ nắm tay, động viên Sở Mộ.

Phân doanh tân binh số tám mươi tám có ba vạn người. Mỗi một tiểu đội có ba mươi người, tổng cộng là một ngàn tiểu đội. Mỗi một tiểu đội chọn ra một người tham dự. Chỉ tính riêng phân doanh tân binh số tám mươi tám đã có một ngàn người tham dự.

Nếu như để cho tất cả phân doanh chọn ra tân binh đối kháng với nhau, như vậy nhân số sẽ đạt tới mười vạn, quá nhiều.

Cho nên mới áp dụng quy định, trước tiên trong phân doanh chọn ra ba người, sau đó mới tham dự vòng trong.

Địa điểm tác chiến của binh sĩ trong mỗi một phân doanh là ở trong một cánh rừng rậm, một cánh rừng rậm nguyên thủy.

Một ngàn cái tên trong phân doanh tân binh số tám mươi tám được chọn ra. Là tân binh được cho rằng ưu tú nhất trong mỗi một tiểu đội, được mọi người chọn ra. Cả đám tiến vào trong rừng rậm, trước đó trên người bọn hắn đều có một thanh binh khí. Một khi bị đánh bại thì binh khí cũng bị cướp đi.

Ở trong đây có Kiếm Vương cửu tinh. Trên lý luận, căn bản không cần để các binh sĩ tự tác chiến, chỉ cần chọn ra những Kiếm Vương cửu tinh lợi hại kia đi đối kháng là được. Dù sao cho dù có nhiều thủ đoạn tới đâu, nhiều nhất cũng chỉ cam đoan sinh tồn được. Trước mặt lực lượng chênh lệch tuyệt đối, tất cả đều vô dụng.

Nhưng mà lúc bọn hắn đi vào trong rừng rậm mới biết được, không có đơn giản như vậy. Hoàn cảnh bị chế ngự hóa ra là vậy.

Mỗi người đều cảm thấy thân thể như trùng xuống, có một cỗ lực lượng như có như không lặng lẽ hàng lâm. Lực lượng thần niệm và kiếm nguyên, còn có thể lực không ngờ lại bắt đầu tiêu hao. Tuy rằng tốc độ tiêu hao rất chậm. Nhưng mà so với tiêu hao bình thường lớn hơn rất nhiều. Còn nữa, lại không thể phục dụng đan dược khôi phục.

Chỉ cần hơi chút tửng tượng đã biết được, cái gọi là chế ngự là chỉ loại tiêu hao và không thể phục dụng đan dược này.

Rừng rậm rất lớn. Một ngày người từ các phương hướng khác nhau tiến vào bên trong. Trong thời gian ngắn muốn gặp nhau cũng không phải là chuyện dễ.

Tiêu chuẩn đánh giá là lấy số binh khí đoạt được trong năm ngày làm chuẩn. Ba người đoạt được nhiều binh khí nhất sẽ là ba ngươi tiến vào vòng cuối cùng.

Rừng rậm yên tĩnh, mỗi một tân binh tham dự binh sĩ tự hành tác chiến trong phân doanh không nhất định là người có tu vi cao nhất trong tiểu đội. Mà dùng biểu hiện trong lúc huấn luyện làm tiêu chuẩn cơ bản.

Trên cơ bản đều là tiểu đội trưởng chọn ra. Không có yếu tố tình cảm ở bên trong. Tất cả đều dựa vào tiêu chuẩn đánh giá trong lúc huấn luyện. Như Hàn Quang, tuy rằng là trưng cầu ý kiến đội viên khác. Nhưng mà người lựa chọn trong suy nghĩ của hắn là Sở Mộ. Coi như người khác đưa ra nhân tuyển không phải là Sở Mộ, cuối cùng Hàn Quang vẫn sẽ chọn Sở Mộ. Đây là quyền lợi của hắn.

Đã được tiểu đội trưởng chọn trúng, nhất định là người có thành tích huấn luyện xuất sắc. Vừa mới tiến vào trong rừng rậm, mỗi một người lập tức đem nội dung học được trong quá trình huấn luyện ra dùng. Tiềm hành trong rừng rậm, làm thế nào có thể nhanh chóng tiến lên mà không để lại động tĩnh gì. Hơn nữa còn phải xóa dấu vết của mình.

Về phần ở trong rừng rậm, tất cả lực lượng đều đang không ngừng tiêu hao, bọn hắn cũng không có cách nào. Đây gọi là hạn chế. Thứ bọn hắn có thể làm là vận dụng những tri thức học được trong quá trình huấn luyện, kỹ xảo, tiết kiệm lực lượng... Vận dụng tất cả những gì được học vào trong thực tế.

Trong cả rừng rậm, trừ một ngàn người ra thì không có sinh mạng nào khac.

Cây cối cực lớn, vô số cỏ xanh cũng có thể khiến cho người tiến vào trong đó bị bao phủ ngập cả người. Nhưng mà lực lượng thần niệm của Kiếm giả không phải để không. Lực lượng thần niệm quét ngnag, coi như có tiến vào trong lòng đất cũng vô dụng.

Sở Mộ đem phương pháp tiềm hành Hàn Quang dạy cho hắn vận dụng tới cực hạn. Không tạo thành chút thanh âm nào, thậm chí ngay cả xuyên qua bụi cỏ cũng không tạo ra tiếng vang gì. Có cảm giác như thân thể hắn là hư ảo vậy.

Bỗng nhiên một cỗ lực lượng thần niệm cũng không phải quá rõ ràng quét ngang tới. Ý niệm Sở Mộ khẽ động, vội vàng thi triển một kỹ xảo vận dụng lực lượng thần niệm mà Hàn Quang dạy cho hắn. Loại kỹ xảo nhỏ này tên là Niệm Chi không, sau khi thi triển có thể lừa gạt đối phương. Khiến cho lực lượng thần niệm của đối phương quét qua mà không cảm nhận được gì.

Một khi thi triển kỹ cảo Niệm chi không, thần niệm khẽ quét qua cũng không có cảm giác được Sở Mộ, giống như Sở Mộ không tồn tại vậy.

Lực lượng thần niệm kia cũng không có quét ngang lần thứ hai. Bởi vì mỗi một lần quét ngang đều tiêu hao. Nếu như là bình thường cũng bỏ đi. Nhưng mà dưới hoàn cảnh nà, tốc độ khôi phục không theo kịp tốc độ tiêu hao, có thể tiết kiệm đương nhiên là tốt nhất.

Thông qua cường độ lực lượng thần niệm của đối phương mà phán đoán. Sở Mộ biết rõ, đây là một Kiếm Vương cao giai. Không phải là đối thủ trước mắt hắn có thể đối kháng. Hắn lựa chọn tạm lánh, chờ đợi lực lượng thần niệm tiêu hao thêm... Sau đó hắn mới có cơ hội chiến thắng.

Còn nữa, một khi động thủ, nếu như không thể trong thời gian ngắn đánh bại đối phương. Rất có thể sẽ trở thành mục tiêu của những ngườikh ác.

Vừa ra tay tất sẽ tiêu hao lực lượng.

Tiếp tục đi về phái trước, hơn nữa còn nhìn dấu vết để lại. Nhìn xem có dấu vết người khác tiềm hành để lại hay không.

Coi như là người tinh thông tiềm hành cũng sẽ lưu lại dấu vết. Khác biệt ở chỗ có rõ ràng hay không. Có thể phát hiện hay không. Đồng thời cũng phải nhìn xem người truy tung thế nào.

Không bao lâu sau, quả nhiên Sở Mộ đã phát hiện ra dấu vết. Trong mắt hắn lóe lên tinh mang, quyết định truy tung.