Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1766: Chém giết Nghiêm Huy (Hạ)




Nếu như có thể, Sở Mộ tất nhiên càng thiên về loại thứ nhất.

Chỉ có điều, hắn cũng không có bao nhiêu nắm chắc, chỉ có thể tận tâm tận lực.

- Theo ta lâu như vậy, còn không ra sao?

Bỗng nhiên, Sở Mộ thu hồi tư tưởng, thản nhiên nói. Bốn phía xung quanh lại yên tĩnh một mảnh, lặng lẽ không một tiếng động, giống như Sở Mộ đang tự nói với mình.

- Quả nhiên thật sự có bản lĩnh. Xem ra ngươi ở bên trong Ngũ Hành Kiếm Tông, tuyệt đối không phải là đệ tử chân truyền bình thường.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Bất chợt, liền có một bóng người, dường như từ trong bóng tối hiện thân, xuất hiện chỉ cách Sở Mộ có hơn trăm mét. Không ngờ đó chính là ca ca của Nghiêm Phong, đệ tử của Dạ Minh Kiếm Tông.

- Ta sẽ cho ngươi một lần cơ hội. Giao ra hai mươi vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm, dập đầu nhận sai, ta tha cho ngươi một mạng chó.

Nghiêm Huy lạnh lùng uy hiếp nói.

- Hi vọng đệ tử của Dạ Minh Kiếm Tông sẽ không khiến cho ta thất vọng.

Sở Mộ nhẹ giọng nói. Bàn chân hắn có chút dùng sức đạp một cái xuống mặt đất. Cơ chân bắn ra, di chuyển, bạo phát ra lực lượng đẩy mạnh thân thể, giống như mũi tên rời khỏi dây cung bắn ra. Ngũ Tương Kiếm thuận thế chém lên.

Hành động của Sở Mộ khiến cho Nghiêm Huy thoáng ngẩn ra. Hắn trăm vạn lần thật sự không ngờ được, chỉ là một đệ tử thân truyền của Ngũ Hành Kiếm Tông cũng dám xuất kiếm đối với mình.

Bất chợt Nghiêm Huy thản nhiên mỉm cười. Hắn vẫn chưa để Sở Mộ vào trong mắt, hung hãn xuất kiếm. Một kiếm đâm ra, kiếm giống như lưu quang, chớp mắt liền rọi sáng bốn phía xung quanh, tốc độ không gì sánh nổi, đâm về phía Sở Mộ. Hắn muốn một kiếm giết chết.

Phong Lôi bắn ra một kiếm, nhanh chóng bá đạo mãnh liệt, cho thấy thành tựu kiếm pháp kinh người của Nghiêm Huy. Điều này khiến cho trong lòng Sở Mộ thầm rùng mình. Hắn không dám coi thường, chém ra một kiếm. Sau đó hắn không hề dừng lại, tốc độ tăng vọt lên ba phần. Trong lúc cơ bắp chuyển động, lực lượng càng mạnh mẽ hơn, giống như núi lửa bạo phát.

Nơi này là Vô Kiếm Luyện Ngục, vốn chính là một nơi giết người không cần lý do nào. Thời điểm đối mặt với nguy cơ, lại không cần phải lo lắng tới hậu quả gì. Điều duy nhất chính là giết mà thôi.

Không giết người sẽ bị người giết. Đây là một đạo lý đơn giản.

Bởi vậy, Sở Mộ và Nghiêm Huy hoàn toàn không nương tay. Mỗi một kiếm chém ra, đều lấy mục đích giết chết đối phương.

Không có kiếm ý, kiếm nguyên và lực quy tắc, chỉ dựa vào khí lực cùng kiếm pháp thuần túy, phạm vi ảnh hưởng cũng không lớn. Bọn họ chém giết gần người, từng chiêu từng thức, đều hung hiểm tuyệt luân.

Hai kiếm va chạm, trong đó có tia lửa bắn ra. Lực lượng mạnh mẽ bạo phát. Sở Mộ chỉ cảm thấy mình khó có thể đối phó được với lực lượng trên thân kiếm của Nghiêm Huy. Trong lòng hắn biết, Nghiêm Huy này tất nhiên dùng không ít tinh nguyên. Ở trên phương diện khí lực và lực lượng, hắn đã vượt lên trước mình. Đương nhiên, nếu như giải phong, khí lực của Nghiêm Huy chưa chắc đã mạnh hơn bản thân mình.

Kiếm mạnh mẽ phát ra. Lợi kiếm phá không chém tới. Từng kiếm từng kiếm đều muốn đoạt mạng.

Nghiêm Huy sát ý lẫm liệt, bộ dạng không giết được Sở Mộ thề không bỏ qua. Nhưng Sở Mộ cũng không phải dễ giết được như vậy. Kiếm pháp hắn sắc bén, phản ứng nhanh chóng, đối với ứng dụng lực lượng rất độc đáo. Trong lúc nhất thời, hai bên khó có thể phân ra thắng bại.

Sắc mặt hai người lạnh lùng, ở đáy mắt lưu chuyển tinh quang. Càng chém giết bọn họ càng tận sức tìm kiếm sơ hở của đối phương.

Không khí xung quanh đều bị nghiền nát. Kiếm phong xẹt qua. Kiếm phong mang theo sự sắc bén đáng sợ, chém xuống mặt đất cứng rắn, lưu lại từng vết rõ ràng thẳng tắp, giăng khắp nơi.

Cao thủ chân chính, cho dù các loại lực lượng bị áp chế, không có cách nào vận dụng, dưới kiếm phong vung lên, vẫn có đầy đủ lực sát thương đáng sợ.

Một phen chiến đấu kịch liệt. Trận đánh diễn ra đã lâu, hai bên không ngờ không phân ra thắng bại. Nhưng Sở Mộ đã nắm chắc được ưu thế của mình cùng ưu thế của đối phương.

Trên phương diện khí lực, hắn và đối phương có chút chênh lệch. Trên phươgn diện kiếm pháp, thành tựu hình như không khác biệt lắm. Kì thực vẫn có chút chênh lệch. Thời gian đệ tử của Dạ Minh Kiếm Tông này tiến vào Vô Kiếm Luyện Ngục, không biết nhiều hơn so với mình bao nhiêu lần.

Như vậy, Sở Mộ liền có ý nghĩ.

Trong lúc cơ bắp toàn thân chấn động, hắn vận dụng lực lượng chấn động. Ngũ Tương Kiếm trong tay chấn động theo. Hắn thi triển ra chiêu thức của Phong Lôi Tam Thập Nhị Kiếm.

Gió gào thét, sấm chớp mưa bão. Gió nổi lên sấm dậy. Sấm gió cuộn trào mãnh liệt, dung nhập lực lượng chấn động, khiến cho uy lực của Phong Lôi Kiếm Pháp này tăng hơn gấp mấy lần.

Chỉ vừa tiếp xúc, sắc mặt Nghiêm Huy chợt đại biến. Hắn chỉ cảm thấy một lực lượng không có cách nào kháng cự chấn động mạnh mẽ đánh thẳng tới. Kiếm trong tay hắn thiếu chút nữa tuột tay bay ra. Hắn vội vàng nắm chặt. Lực lượng chấn động mạnh mẽ trùng kích bàn tay cánh tay khiến hắn cảm giác tê dại.

Tuy rằng lập tức vận dụng phương pháp giảm bớt lực, nhưng kiếm trong tay vẫn bị Sở Mộ đánh nát. Ánh mắt Sở Mộ ngưng trọng. Ngũ Tương Kiếm tiến quân thần tốc, không chút lưu tình.

- Dừng tay!

Nghiêm Huy kinh hãi vạn phần, vội vàng hô to. Đồng thời bước chân hắn di chuyển, thi triển ra bộ pháp thần kỳ nào đó, bay nhanh về phía sau.

Nghiêm Huy thi triển ra bộ pháp vô cùng huyền diệu. Mỗi một bước lui về phía sau khoảng cách rất ngắn, nhưng tốc độ cực nhanh. Đồng thời có quy luật đặc thù nào đó, không ngờ khiến cho Sở Mộ tiến quân thần tốc phải đánh ra một kiếm thất bại.

Sở Mộ đã sớm có lòng giết chết Nghiêm Huy, làm sao có thể sẽ bỏ qua cho Nghiêm Huy. Bàn chân hắn đạp một cái, tăng nhanh tốc độ bắn tới.

Vút vút vút. Hắn chém ra ba kiếm liên tục, thượng trung hạ, phong kín đường né tránh của Nghiêm Huy. Nhưng Nghiêm Huy vẫn thi triển bộ pháp. Bộ pháp này quả thực thần diệu. Không ngờ hắn nhiều lần nguy hiểm lại ở trong khe hở từng kiếm của Sở Mộ lướt qua.

Cảm giác được Sở Mộ khó chơi cùng cường đại, Nghiêm Huy sinh ra tâm tư muốn lùi bước. Hắn thi triển bộ pháp, nhanh chóng lui về phía sau, dự định lúc đó sẽ thoát đi, quay về doanh địa gọi những sư huynh đệ khác của Dạ Minh Kiếm Tông, liên thủ chém giết Sở Mộ.

Thời khắc tâm niệm vừa chuyển, Nghiêm Huy đã muốn rời đi.

Bỗng nhiên, Ngũ Tương Kiếm tuột tay bắn ra. chiêu thức ấy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Nghiêm Huy. Dưới tình huống không có cách nào né tránh, hắn bị Ngũ Tương Kiếm trực tiếp đâm vào thân thể.