Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1722: Kiếm pháp (Thượng)




Phùng Vạn Lý cười gằn nói. Trên thân hình cường tráng cao lớn tản ra sát khí lạnh như băng, giống như một tòa băng sơn đánh về phía Sở Mộ. Ngay sau đó, hắn từng bước tiến về phía trước. Không biết từ khi nào trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm lớn toàn thân đen nhánh. Hai tay hắn cầm kiếm, giơ lên thật cao, chém xuống. Giống như muốn một kiếm bổ ra núi cao vậy.

Âm phong gào thét, khí tức màu đen đỏ nhộn nhạo. Một kiếm giống như quỷ thần, xẹt qua ở trong hư không tạo thành một mảnh trăng khuyết màu đỏ sậm, không gì có thể ngăn cản.

Kiếm ý và kiếm nguyên của Kiếm Vương lục tinh, nói rõ uy lực của một kiếm này, vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng mạnh tới mức nào đi nữa, bởi vì không có lực quy tắc, liền không có cách nào hình thành kiếm kỹ, càng không cần nói tới kiếm bí. Một kiếm này ở trong mắt người khác xem ra không tệ, nhưng theo Sở Mộ lại là bình thường.

Hoàn toàn không tỏ ra yếu kém, trong nháy mắt kiếm của Sở Mộ được rút ra khỏi vỏ. Một kiếm chém vút ra.

Luận về uy năng của kiếm nguyên, Sở Mộ có phần thua kém so với Phùng Vạn Lý. Luận cường độ khí lực, lại hơn xa so với đối phương. Còn có lực chấn địa mạnh mẽ kinh người. Luận về uy lực kiếm ý, kiếm ý bất diệt đã ở trên kiếm ý của đối phương. Ba thứ kết hợp lại, kết quả hai kiếm va chạm, hết sức rõ ràng.

Một âm thanh vô cùng chói tai vang lên. Lực lượng đáng sợ bạo phát. Sắc mặt Phùng Vạn Lý đại biến. Thân thể cường tráng của hắn điên cuồng run rẩy. Không thể kìm chế được, hắn liên tiếp lui về phía sau. Hai tay cầm kiếm cũng run lên. Kiếm trong tay hắn thiếu chút nữa rời khỏi tay bay ra ngoài.

Được lý không buông tha người. Thân hình Sở Mộ bay về phía trước, lần thứ hai chém ra một kiếm. Một kiếm này, trực tiếp đánh bay kiếm Phùng Vạn Lý trong tay, khiến Phùng Vạn Lý bị chém trúng, bay ngược ra. Lực lượng chấn động mạnh mẽ đánh thẳng vào nội tạng hắn. Khí huyết cuồn cuộn. Khóe miệng hắn tràn ra vết máu tươi.

Một kiếm này, cũng khiến cho nội tâm của vô số người phải chấn động, không ngừng sôi trào. Ngay cả những kiếm vệ của điện trung chuyển kiến thức rộng rãi, cũng lộ ra vẻ mặt chấn động, khó có thể tin nổi.

Mọi người dùng sức dụi dụi con mắt, lại trợn trừng nhìn lại. Quả thực là hung thần ác sát Phùng Vạn Lý đang ngã trên mặt đất, khóe miệng tràn ra vết máu. Trên mặt đất bên cạnh còn có một đám hoa máu.

Hoa máu xinh đẹp bắn ra, dường như lắc lư ở trong gió.

Sắc mặt Phùng Vạn Lý vốn đen xì. Lúc này càng đen giống như đáy nồi. Hai tay hắn chống xuống đất nhanh chóng đứng dậy. Một tay bắt một cái. Thanh kiếm lớn màu đen nhánh bị rơi ở bên cạnh, lúc này bay lên, rơi vào trong tay hắn. Hắn trừng mắt nhìn Sở Mộ. Khí thế dồi dào của Tạo Hóa lục trọng thiên sơ kỳ cuộn trào mãnh liệt, giống như lũ quét bạo phát, lao về phía Sở Mộ.

Thân hình Sở Mộ giống như núi cao, sừng sững không động. Hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.

Kiếm Vương tứ tinh còn đứng bên cạnh Phùng Vạn Lý đều rút kiếm ra, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.

Bầu không khí nặng nề, không khí như đông cứng lại, vạn phần khẩn trương. Khiến người ta hít thở không thông.

Tay phải Sở Mộ cầm kiếm, chỉ thẳng vào Phùng Vạn Lý, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.

Ở dưới tình huống không có cách nào phát huy ra uy năng của lực quy tắc, không có cách nào vận dụng kiếm kỹ, càng không cần phải nói tới kiếm bí. Chỉ dựa vào kiếm thuật và kiếm nguyên kiếm ý cùng với lực lượng khí lực của bản thân.

Thân hình Phùng Vạn Lý cao lớn cường tráng, đó là trời sinh. Trên thực tế, hắn cũng không tận lực tu luyện luyện thể thuật. Bởi vậy khí lực của hắn đã cường đại hơn so với Kiếm Vương lục tinh bình thường tới mấy phần, sẽ không vượt qua quá nhiều. Trái lại Sở Mộ, tu luyện Thiên Hoang Kiếm Thể, dùng cửu chuyển luyện thân, lại hấp thu long chi lực của hồ Long Nguyên cường hóa, trình độ khí lực cường đại, ngay cả Kiếm Vương cửu tinh bình thường, vẫn không có cách nào sánh bằng.

Hai bên giằng co, làm cho bầu không khí khẩn trương vạn phần. Sau một lát, cổ tay Phùng Vạn Lý vung lên, kéo ra một đóa kiếm hoa màu đen phóng ra, kiếm lớn được đút vào vỏ.

- Ngươi chứng minh được thực lực của ngươi. Có thể không cần nộp nguyên tinh cực phẩm. Trong lúc ngươi đợi ở trong điện trung chuyển, ta cũng sẽ không tìm ngươi gây ra bất cứ phiền phức gì. Hi vọng chúng ta nước sông không phạm nước giếng.

Phùng Vạn Lý nhếch miệng cười. Hắn lau vết máu ở khóe miệng, nhìn Sở Mộ nói.

- Được.

Sở Mộ gật đầu. Ý tứ trong lời nói của Phùng Vạn Lý đã rất rõ ràng. Đó chính là Sở Mộ không cần nộp nguyên tinh cực phẩm. Hắn cũng sẽ không sẽ tìm Sở Mộ gây ra bất cứ phiền phức gì. Trái lại, Sở Mộ cũng không thể nhúng tay vào chuyện của hắn. Nếu không nhất định sẽ tranh đấu tới cá chết lưới rách. Như vậy đối với người nào cũng không có lợi gì.

Sở Mộ không phải người lương thiện. Trong mọi người ở đây, hắn chỉ có chút quen thuộc đối với Mã Long Cường. Tất cả những người khác đều là người xa lạ.

- Còn có hắn.

Sở Mộ chỉ vào Mã Long Cường, nói. Trong nháy mắt Phùng Vạn Lý hiểu rõ ý của Sở Mộ. Thêm một Mã Long Cường cũng không nhiều, bớt một Mã Long Cường cũng không ít, không có ảnh hưởng gì. Phùng Vạn Lý liền gật đầu đáp ứng. Mã Long Cường lộ ra vẻ mặt cảm kích.

Những người khác nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, hi vọng Sở Mộ cũng có thể ra mặt vì bọn họ. Thậm chí có người ta nói nguyện ý giao mười vạn khối nguyên tinh cực phẩm cho Sở Mộ. Đối với điều này, Sở Mộ trực tiếp từ chối. Hắn xoay người rời khỏi đó. Mã Long Cường liền vội vàng xoay người đi theo.

- Thế giới này tôn trọng cường giả. Ở chỗ này thực lực của hắn mạnh mẽ hơn ta, cho nên ta sẽ không gây sự với hắn. Nhưng còn các người… hừ hừ…

Phùng Vạn Lý thu hồi ánh mắt nhìn theo bóng lưng Sở Mộ, đảo qua những Kiếm Vương khác đang ở đây, lạnh lùng nói.

Những người này, không có người nào có thể là đối thủ của Phùng Vạn Lý. Bọn họ tất nhiên vô cùng đau lòng, phải ngoan ngoãn nộp ra mười vạn khối nguyên tinh cực phẩm,.

- Sở huynh, không nghĩ tới huynh lại là Kiếm Vương luyện thể, còn lợi hại như vậy. Ngay cả Phùng Vạn Lý cũng không phải là đối thủ của huynh.

Dọc đường đi, miệng Mã Long Cường giống như súng máy. Sở Mộ biết Kiếm Vương luyện thể là như thế nào. Bởi vì ở trên thế giới Thái Cổ không có cách nói này. Trái lại ở Cổ Thần Giới phân chia càng kỹ càng tỉ mỉ, càng rõ ràng hơn.

- Đúng rồi, Sở huynh, thực sự cảm ơn ngươi. Sau này ta có thể an tâm tu luyện.

Mã Long Cường cuối cùng nói.