Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1607: Tu kiếm tu Phá thiên chi chí (Thượng)




Ước chừng lại qua ba tháng. Ba tháng này, Sở Mộ lần lượt thi triển kiếm kỹ Trảm Thiết, mãi tới khi lực lượng thần niệm tiêu hao không còn. Sau khi khôi phục, tiếp tục thi triển, trình độ nắm giữ kiếm kỹ Trảm Thiết không ngừng tăng lên. Ba tháng trôi qua, tuy rằng còn chưa đạt tới tình trạng nắm giữ trước đó, nhưng đã có thể tùy tâm sở dục thi triển.

- Kế tiếp là nắm giữ Phong chi quy tắc.

Phương pháp nắm giữ Phong chi quy tắc giống như phương pháp nắm giữ Kim chi quy tắc. Là điều động lực lượng Phong chi quy tắc trong thế giới tinh thần. Ngưng tụ trên ngón tay, dùng ngón ta thay kiếm, thi triển Phong chi kiếm thuật.

Có một điều may mắn là nắm giữ, vận dụng lực lượng quy tắc không có như lột xác quy tắc. Sau khi nắm giữ một loại, khi nắm giữ loại thứ hai độ khó sẽ tăng lên gấp mầy lần. Mười hai tháng sau, Sở Mộ một lần nữa nắm giữ Phong chi quy tắc.

Lúc trước Sở Mộ dùng Phong chi áo nghĩa sáng tạo ra kiếm kỹ có tên là Phách Phong, dung nhập kiếm nguyên, kiếm ý và Phong chi áo nghĩa kích phát ra một đạo phong nhận cường đại. Lúc này chỉ thấy ngón tay Sở Mộ vẽ lên trên không trung một cái. Có một đạo phong nhận màu xanh rất nhỏ phá không bắn ra.

Chiêu này chỉ dung nhập lực lượng quy tắc của Phong chi quy tắc, cũng không dung nhập kiếm nguyên và kiếm ý. Bởi vậy rất nhanh đã tiêu tán, đồng nghĩa với việc Sở Mộ một lần nữa nắm giữ kiếm kỹ Phách Phong.

Cảnh tượng bông tuyết ngập trời đã sớm không còn, vạn vật sống lại, xuân về hoa nở, cây cối xanh um tươi tốt, sinh cơ bừng bừng, mặt trời lơ lửng trên cao chiếu rọi.

Một đạo thân ảnh trong nháy mắt xé rách không trung, biến mất ở phía chân trời.

Sau khi rời khỏi Trùng Thiên Viện, đạo thân ảnh này xoay tròn rồi rơi xuống, lăng không rút kiếm. Trong nháy mắt ở trong thiên địa có từng cơn gió thổi tới, nương theo gió thổi là tiếng rít như tiếng khóc nghẹn ngào.

Kiếm quang hiện, quang mang màu xanh cũng hiện, Vô Hồi kiếm chém ra. Trong nháy mắt, trong gió có một đạo phong nhận màu xanh ngưng tụ trên thân kiếm, ngay lập tức thoát ly, bắn ra không trung.

Gió bị cắt nát, lưu lại một vết rách trên hư không. Một đạo phong nhận màu xanh dài chừng một trượng xuất hiện, nhìn qua còn sáng bóng như kim loại.

Đạo phong nhận màu xanh này dùng tốc độ gấp mười lần tốc độ âm thanh, nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi. Những nơi nó đi qua, những khối đá lớn giống như đậu hũ, rất là yếu ớt, trực tiếp bị cắt ná.t

Sau khi chém nát hơn mười khối đá lớn lại chém lên mặt đất cứng rắn, phá vỡ mặt đất tạo thành một vết nứt dài, sâu không thấy đáy.

Đạo thân ảnh kia cũng đáp xuống đất, là Sở Mộ. Hắn đã đi ra bên ngoài, thí nghiệm uy lực của kiếm kỹ.

- Phách Phong cấp độ Địa giai uy lực quả nhiên cường đại hơn hơn cấp độ Nhân giai mười mấy lần.

Khóe miệng nở nụ cười vui vẻ, Sở Mộ âm thầm gật đầu.

Uy lực Phong chi quy tắc gấp mười lần Phong chi áo nghĩa. Uy lực kiếm nguyên của Tạo Hóa nhất trọng thiên hơn Thần Ngưng cảnh cực hạn gấp bội. Uy lực của kiếm ý Vương cấp thì gấp đôi kiếm ý Thần Ngưng cảnh. Dưới kết hợp như vậy, tuy rằng không tăng lên khủng bố, nhưng mà gấp mười mấy lần cũng có.

Bởi vì Bất Diệt kiếm ý, dưới kiếm kỹ cấp độ ngang nhanh, uy lực so với kiếm ý bình thường mạnh mẽ hơn không ít. Có thể nói, Phách Phong lúc này trong đám kiếm kỹ Địa giai nhất phẩm Phá địa cấp, uy lực thuộc về hàng cao cấp.

Nếu như vận dụng Bất Diệt kiếm ý Vương cấp cửu chuyển cực hạn và lực lượng quy tắc Thần cấp đỉnh giai, uy lực kia sẽ lần nữa tăng lên, tới một mức độ kinh khủng hơn.

Sau khi chém ra mấy chiêu kiếm kỹ Phách Phong, những tảng đá lớn bốn phía đều bị Phách Phong cắt nát không còn. Sở Mộ lần nữa tìm kiếm mục tiêu, thi triển kiếm kỹ Trảm Thiết.

Trảm Thiết là kiếm kỹ cận chiến, Phách Phong là kiếm kỹ đánh xa. Một gần một xa, thứ nào cũng có sở trường riêng, phối hợp với nhau, có thể khiến cho thủ đoạn của Sở Mộ phong phú hơn.

Sau một phen thí nghiệm, Sở Mộ lơ lửng giữa không trung, tay nắm chặt Vô Hồi kiếm, ánh mắt trở nên lăng lệ vạn phần. Trong mắt bắn ra kinh mang kinh người, ánh mặt trời dường như cũng phải ảm đạm thất sắc.

Màu xanh và màu vàng, cùng lúc hiện lên trong hai tròng mắt, như là kẽ hở trong mây trắng.

Kim chi quy tắc và Phong chi quy tắc được điều động, chảy ra rồi rót vào trong Vô Hồi kiếm, dung hợp với nhau. lại có kiếm nguyên và kiếm ý cùng tồn tại, Vô Hồi kiếm giống như không nằm trong khống chế của Sở Mộ mà run rẩy.

Vẻ mặt Sở Mộ hơi đổi, vội vàng chém ra một kiếm, sáng chói vô cùng.

Đạo phong nhận màu vàng xanh tựa như một đạo lưu quang phá không, tốc độ so với Phách Phong còn nhanh hơn gấp đôi. Trong nháy mắt đã xé rách không trung biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.

Sở Mộ lại nhìn về phía Vô Hồi kiếm trong tay, nhướng mày, lộ ra vài phần tiếc hận.

Vô Hồi kiếm là kiếm khí Hoàng phẩm đỉnh tiêm, độ cứng và tính bền dẻo kinh người, sắc bén vô cùng. Sở Mộ dùng rất là thuận tay, cũng theo hắn trải qua rất nhiều trận chiến đấu. Đối với Vô Hồi kiếm, hoặc ít hoặc nhiều Sở Mộ cũng có chút cảm tình. Nhưng mà hiện tại trên thân Vô Hồi kiếm lại xuất hiện một ít vết nứt không thể nhìn rõ bằng mắt thường.

Nhìn những vết nứt kia Sở Mộ đã biết rõ, Vô Hồi kiếm đã bị hư hao. Không có cách nào dùng chiến đấu được nữa. Thậm chí chỉ cần phóng một chiêu kiếm kỹ cũng khiến cho Vô Hồi kiếm bị nghiền nát.

Vừa rồi, lúc thí nghiệm kiếm kỹ, cân nhắc không chu toàn, một lòng vùi đầu vào kiếm kỹ, quên đi phẩm chất của Vô Hồi kiếm, miễn cưỡng có thể thừa nhận kiếm kỹ Địa giai nhất phẩm. Nhưng không có cách nào thừa nhận kiếm kỹ Địa giai nhị phẩm.

Ngự không phi hành trở về, Sở Mộ thu Vô Hồi kiếm vào trong giới chỉ không gian.

- Chung sư huynh, đa tạ ngươi ngày đó tương trợ, cho ta mượn Phi thiên trị.

Sở Mộ đem một ngàn điểm Phi Thiên trị trả lại cho Chung Mộc Thần.

Chung Mộc Thần cười cười, nhìn kỹ Sở Mộ, có chút kinh dị nói:

- Sở sư huynh, thực lực của ngươi..

- Ta muốn đi Phá Thiên viện đưa tin, lần sau chúng ta gặp mặt có lẽ sẽ ở trong Phá Thiên viện.

Sở Mộ nói.

- Chúc mừng Sở...

Lúc Chung Mộc Thần đang muốn chúc mừng thì bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó. Toàn thân chấn động, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ, vẻ mặt tràn ngập khiếp sợ.

- Sở... Sở sư huynh... Ngươi... ngươi...

Bởi vì khiếp sợ quá độ, đầu óc Chung Mộc Thần hỗn loạn, ngay cả lời nói cũng không hoàn chỉnh.