Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1574: Đại Diễn đan! Tăng thiên phú tu luyện (Hạ)




- Đa tạ ba vị trưởng lão tương trợ to lớn. Ba hạt Đại diễn đan này xem như lễ vật Sở Mộ tặng cho ba vị trưởng lão.

Ba vị trưởng lão giật mình một chút, tiếp đó đều thu lại đan dược trước mặt mình. Không cần thì có thể giữ lại, nói không chừng lúc nào đó có thể phát huy công dụng, tuy rằng cơ hội rất xa vời.

Sở Mộ thu hồi hai hạt Đại Diễn đan còn lại. Hắn chỉ cần phục dụng một hạt trong đó, một hạt còn lại trước tiên cứ giữ lại.

Mấy ngày kế tiếp, Sở Mộ đều ở trong Luyện Đan sư liên minh, tâm tình, trao đổi thuật luyện đan với ba vị trưởng lão. Vừa vặn ba vị trưởng lão cũng có ý muốn bồi dưỡng đan đạo Đại Tông sư trẻ tuổi nhất thế giới Thái cổ, cho nên cũng không keo kiệt kinh nghiệm của mình, truyền thụ từng cái một.

Trí nhớ của Sở Mộ kinh người, tất cả những thứ ba vị trưởng lão nói hắn đều có thể nhớ kỹ. Mà ngộ tính của hắn càng yêu nghiệt, trong lúc trao đổi, không ngừng hấp thu, hóa làm hữu dụng. Sau đó từ một suy ra ba, làm cho ba vị trưởng lão cũng có chỗ thu hoạch. Trên phương diện lý luận thuật luyện đan lại tăng thêm một bước. Chỉ đợi cơ hội tự mình thử, đem lý luận chuyển hóa thành thực tế.

- Đa tạ mấ yvị trưởng lão truyền thụ mấy ngày hôm nay, ta thu hoạch rất lớn.

Sở Mộ hạ kiếm lễ với ba vị trưởng lão.

- Thu hoạch của chúng ta cũng không nhỏ.

Lý trưởng lão cười nói.

- Sở Mộ, ngươi định phục dụng Đại Diễn đan vào lúc này hay là tạm gác lại, đợi ngày sau phục dụng?

Mang trưởng lão hỏi.

- Đợi ngày sau lại phục dụng vậy. Đợi tích lũy đầy đủ, chuẩn bị trước khi đột phá lại dùng.

Sở Mộ nói.

- Ta vẫn đề nghị ngươi phục dụng bây giờ thì hơn.

Dương trưởng lão nói.

- Thiên phú tu luyện thường thường là trời sinh. Phục dụng đan dược tăng lên, là nghịch thiên cải mệnh. Muốn tăng lên còn phải cần một khoảng thời gian để thân thể thích ứng từng bước một.

Thiên phú tu luyện là một thứ rất là huyền diệu, khó lường, rất khó để giải thích rõ ràng.

Cách nói của Dương trưởng lão cũng khó có thể phân biệt được thật giả, bất quá cẩn thận ngẫm lại, hoặc ít hoặc nhiều vẫn còn có chút khả năng.

Sở Mộ hơi suy nghĩ, vốn hắn định đợi tới lúc sắp đột phá Tạo Hóa cảnh mới lại phục dụng Đại Diễn đan. nếu như phục dụng lúc này, dường như cũng không có chỗ gì khác biệt cả.

Thà rằng tin là có còn hơn là không.

- Vậy ta sẽ phục dụng tại đây luôn.

Sở Mộ suy nghĩ một phen, cảm thấy lời nói của Dương trưởng lão có chút đạo lý.

- Nơi này có mật thất. Ngươi có thể tiến vào trong đó phục dụng đan dược.

Lý trưởng lão nói, lập tức đi sắp xếp một gian mật thất cho Sở Mộ.

Sở Mộ đi vào trong mật thất. Sau khi mật thất đóng cửa, điều tức một hồi, rồi sau đó Sở Mộ lấy ra một hạt Đại diễn đan ném vào trong miệng, nuốt xuống. Từ yết hầu đi xuống bụng, dược lực lan tràn ra chung quanh.

Tác dụng duy nhất của Đại Diễn đan chính là tăng thiên phú tu luyện lên, dược lực của nó lan tràn ra, vốn hóa thành một đạo xoay quanh bụng Sở Mộ, tạo thành từng vòng khuếch tán ra khắp nơi trong thân thể. Rồi sau đó Sở Mộ lập tức cảm giác được thân thể mình giống như bị cố định lại vậy.

Ngay sau đó lại cảm thấy dược lực của đan dược không ngừng thẩm thấu vào sâu trong thân thể. Hắn không có cách nào cảm giác được ở chỗ sâu bên trong, phảng phất như có thứ gì đó tồn tại.

Cảm giác tê dại từ chỗ sâu nhất trong thân thể hiện lên, giống như dòng diện lan tràn, chạy khắp các cơ bắp, kinh mạch. Lại khiến cho Sở Mộ có cảm giác không nói nên lời. Giống như ngàn vạn con kiến đang gặm nhấm, cảm giác quái dị, khó nói nên lời.

Muốn gãi, nhưng lại không biết mình ngứa nơi nào, không có biện pháp. Lại giống như toàn thân cao thấp, khắp nơi đều ngứa vậy.

- Đáng tiếc a.

Lý trưởng lão lắc đầu thở dài.

- Đúng vậy a, quả thực là đáng tiếc.

Hai người Mang trưởng lão và Dương trưởng lão rất là quen thuộc với Lý trưởng lão. Vừa nghe tiếng hắn cảm khái đã biết rõ đối phương đang cảm khái cái gì.

- nếu như Sở Mộ có thể chuyên tâm trên thuật luyện đan. Tin rằng không tới năm mươi năm, hắn tất sẽ trở thành đan đạo Thánh Sư. Là Đan đạo Thánh sư trẻ tuổi nhất trong ghi chép của thế giới Thái cổ này.

Ngữ khí của Lý trưởng lão tràn ngập cảm thán.

- Nếu như nói trước kia chúng ta chỉ phỏng đoán. Như vậy trải qua mấy ngày trao đổi này, ta có thể khẳng định. Sở Mộ trên thuật luyện đan còn có tạo nghệ viễn siêu chúng ta. Năm mươi năm, nếu như chỉ chuyên tâm vào luyện nhất đạo, trở thành đan đạo Thánh Sư là chuyện tuyệt đối có thể thực hiện được.

Mang trưởng lão trầm giọng nói.

- Không có cách nào, thiên phú tu luyện của hắn có thể không thấp hơn thiên phú luyện đan nhất đạo chút nào.

Dương trưởng lão nói.

- Cho dù thiên phú tu luyện của hắn chỉ có ngũ phẩm. Sau khi phục dụng Đại Diễn đan cũng chỉ có tứ phẩm. Nhưng mà ta tin rằng, số mệnh của Sở Mộ này không thấp. Ngày sau thành Vương thành Thánh cũng không phải là chuyện không thể.

- Đệ nhất môn đồ trên Tạo Hóa thiên bi, thời gian tìm hiểu ra huyền bí của hắn dài hơn Thiên Sơn Vô đạo, nhưng mà dường như lĩnh ngộ nhiềuo ơn. Ngay cả thái tử Long Tôn của Chân Long hoàng triều, có kiếm ý cửu chuyển sơ kỳ cũng không có biện pháp so với hắn.

- Thật không biết nơi nào mới có thể sản sinh ra tuyệt thế yêu nghiệt như vậy?

Ba vị trưởng lão đứng bên ngoài mật thất ngươi một câu ta một câu, thuận tiện cũng hộ pháp cho Sở Mộ. Tránh cho chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Trong mật thất, cả người Sở Mộ ở trong trạng thái rất là kỳ quái.

Lực lượng thần niệm của hắn hoàn toàn không có tác dụng, cả người có cảm giác đần độn, toàn thân tê dại, ngứa ngứa, không nằm trong khống chế của hắn mà nhẹ nhàng run rẩy.

Thiên phú tu luyện đang từ chỗ sâu nhất trong cơ thể thay đổi, được Đại Diễn đan thay đổi từng chút một.

Theo thời gian trôi qua, thay đổi dần dần chậm lại. Sở Mộ cảm giác linh hồn mình dường như muốn rời khỏi vỏ, cảm giác tê dại, ngứa ngáy biến mất từng chút một. Toàn thân bay bổng, giống như cả người muốn bay lên.

Rất lâu, Sở Mộ mới phục hồi tinh thần lại. Hắn ý thức được dược lực của Đại Diễn đan tiêu hao không còn. Thiên phú tu luyện của hắn quả thực đã tăng lên.

Hắn không có kiểm tra, nhưng lại cảm giác được thân thể của mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Giống như là một người trước đó trên lưng có một gánh nặng, mà lúc này đã ném gánh nặng kia đi, có cảm giác nhẹ nhõm không nói nên lời.

Đây là một loại cảm giác, cảm giác thoát thai hoán cốt.

- Trước đó lúc tăng thiên phú tu luyện lên không có cảm giác mãnh liệt như lúc này.