Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1517: Càn quét Bình Thiên viện




Tiêu Linh thi triển kiếm kỹ tứ phẩm, tốc độ siêu nhanh. Sở Mộ phản ứng lại ngay, thi triển thân pháp kiếm kỹ Kinh Hồng chớp mắt biến mất trong dòng sông trùng kích, tốc độ nhanh tựa mây khói.

Lôi Vân Phong Bạo!

Bão tố khủng bố vài trăm thước điên cuồng ập đến, lực kéo đáng sợ tỏa định Tiêu Linh. Người Tiêu Linh run rẩy bay hướng Lôi Vân Phong Bạo, gã giật thót thi triển thuật ngự kiếm hóa thành kiếm quang sắc bén rời khỏi lực hút của Lôi Vân Phong Bạo, quay người lại vung kiếm chém.

Trong khoảnh khắc một dòng chảy băng vạn cổ như từ hư không lan tràn ra, chảy qua đâu là không khí bị đông băng kêu răng rắc. Nguyên Bách Chiến đài bị băng giá bao trùm, mặt đất cũng tràn ngập lớp sương trắng.

Vô số vụn băng từ giữa không trung rơi xuống, sương trắng trên sàn Bách Chiến đài giây lát tăng độ dày.

Kiếm kỹ tứ phẩm: Sương Lãnh Trường Hà!

Sông băng hùng dũng ập đến va chạm với Lôi Vân Phong Bạo. Sông băng biến mất, Lôi Vân Phong Bạo bị đóng băng trên Bách Chiến đài, lấp lánh tia sáng như tượng băng thiên nhiên.

Không ngừng chém kiếm, Trảm Bộc, Hỏa Sơn Bạo, Oanh Thiên Lôi.

Liên tục bốn chiêu kiếm kỹ tam phẩm bộc phát hình thành con sông kiếm kỹ đánh ra. Tiêu Linh hóa thành kiếm quang chợt lóe lại né tránh, phản kích từng chiêu kiếm kỹ tam phẩm cũng thành con sông kiếm kỹ ập hướng Sở Mộ.

Trên Bách Chiến đài sặc sỡ muôn màu, các loại năng lượng xâm nhập bạo phát. Kiếm kỹ mạnh mẽ được thi triển không ngừng, bùng nổ uy lực.

Sông kiếm kỹ đập nát Lôi Vân Phong Bạo thành vô số hạt băng bắn tứ tung đổ mưa đá tầm tã nguyên Bách Chiến đài.

Sương trắng dưới sàn tan biến, Sở Mộ và Tiêu Linh đứng hai góc Bách Chiến đài đối diện nhau.

Mắt Tiêu Linh lóe tia sáng sắc bén như có thể xuyên thấu hư không.

Chiến đấu kịch liệt qua đi lực lượng hai bên ngang nhau không chia trên dưới.

Sở Mộ rèn luyện kiếm ý, áo nghĩa đến bát chuyển cực hạn, về điểm này thì hơn Tiêu Linh. Kiếm ý, áo nghĩa của Tiêu Linh chỉ rèn luyện đến bát chuyển hậu kỳ. Nhưng về nắm giữ kiếm kỹ thì Tiêu Linh hơn Sở Mộ mấy phần, tốc độ thi triển kiếm kỹ hay bộc phát ra uy lực đều hơn hắn đôi chút.

Đặc biệt Tiêu Linh lĩnh ngộ thuật ngự kiếm, người hóa thành kiếm quang tốc độ siêu nhanh có thể mau chóng né kiếm kỹ. Tốc độ kia không kém hơn kiếm kỹ thân pháp Kinh Hồng của Sở Mộ.

Tiêu Linh bằng vào thuật ngự kiếm đã có sáu, bảy mươi phần trăm ở thế không thua.

Sở Mộ ngạc nhiên về sức mạnh của Tiêu Linh, gã cũng bất ngờ trước thực lực của hắn. Đám người Đào Thế Hùng biểu tình trầm trọng, cứ ngỡ Tiêu Linh ra tay sẽ nhanh chóng đánh bại Sở Mộ, xem tình hình này khác với tưởng tượng.

Sở Mộ nhìn Tiêu Linh chăm chú, thầm nghĩ:

- Kiếm kỹ tứ phẩm rất hao lực lượng, không thể dùng nhiều lần.

Nếu Tiêu Linh không có thuật ngự kiếm thì Sở Mộ càng tin tưởng có thể đánh bại gã nhanh hơn.

Thuật ngự kiếm rất lợi hại.

- Bộc phát ra kiếm ý và áo nghĩa cửu chuyển thì sao?

Ý nghĩ thoáng qua liền bị Sở Mộ phủ quyết.

Cho tới nay Sở Mộ xem kiếm ý và áo nghĩa cửu chuyển là một trong con bài chưa lật, không phải cuộc chiến sống chết thì hắn sẽ không tùy tiện lấy ra dùng. Cộng thêm Sở Mộ càng am hiểu kỹ xảo chiến đấu chứ không phải dùng lực lượng tuyệt đối nghiền áp đối phương.

Sở Mộ hạn chế kiếm ý và áo nghĩa trong bát chuyển cực hạn, dùng lực lượng đẳng cấp này đánh bại cường địch mới có hiệu quả rèn luyện càng lớn, tăng tiến bản thân hơn.

Sở Mộ đang suy nghĩ tu vi như gã cũng khó thi triển kiếm kỹ tứ phẩm nhiều lần.

Chiến!

Thuật ngự kiếm, Kinh Hồng, tốc độ của hai người nhanh vượt mức mọi người có thể thấy, hai bên va chạm.

Khoảnh khắc va chạm, thần niệm tỏa định nhau, thi triển kiếm kỹ cận chiến, đụng vào, bộc phát uy lực.

Chiến đấu kịch liệt lần thứ hai bắt đầu.

Tiêu Linh bắt chặt cơ hội lại thi triển kiếm kỹ tứ phẩm, bão băng phong mãnh liệt như từ chín tầng trời giáng xuống.

Chung Mộc Thần giật mình kêu lên:

- Chiêu thứ ba!

Quả nhiên Tiêu Linh lĩnh ngộ ra chiêu kiếm kỹ tứ phẩm thứ ba.

Hai tay Sở Mộ cầm kiếm che trước mặt, khí thế hợp thành một thể, hắn như hóa thành ngọn núi. Kiếm kỹ tứ phẩm phòng thủ: Bất Động Như Sơn!

Mặc kệ bão băng phong thổi quét Sở Mộ vẫn lù lù không nhúc nhích. Uy lực bão băng phong đã tan mà Sở Mộ không nhúc nhích chút nào, khí lạnh vườn quanh người nhưng có Bất Động Như Sơn bảo vệ không ảnh hưởng gì đến hắn.

Tiêu Linh quát:

- Thuật ngự kiếm!

Tiêu Linh ném kiếm đi, một tay làm kiếm chỉ nhanh chóng vung trước mặt. Kiếm chỉ ngưng tụ kiếm ý, áo nghĩa, kiếm nguyên, một chỉ điểm vào thân kiếm. Có tiếng ngân du dương vang lên, thanh kiếm run rẩy như được giao cho sự sống.

Ánh sáng màu khác nhau chuyển động trên thân kiếm, kiếm bay lên hóa thành luồng sáng bắn hướng Sở Mộ.

Thuật ngự kiếm không chỉ áp dụng cho bản thân nâng cao tốc độ, còn có thể điều khiển kiếm công kích mục tiêu cự ly xa.

Chớp mắt kiếm bắn tới trước mặt Sở Mộ, từ trên trời đâm xuống. Kiếm ý, áo nghĩa, kiếm nguyên ngưng tụ trong đó khiến uy lực kiếm đâm sắc bén đến tột độ.

Sở Mộ nhích chân né đường kiếm. Mặt Tiêu Linh lạnh lùng, ngón tay phải như kiếm chém tới trước, chỉ huy kiếm từ xa. Kiếm đâm vào không khí nhanh chóng nâng lên rồi chém mạnh xuống, muốn chặt Sở Mộ thành hai khúc.

Tiêu Linh múa ngón tay như bay, kiếm quang bay lượn, từng đường kiếm như được người vô hình cầm kiếm tùy ý múa may thi triển ra kiếm thuật quỷ dị mà sắc bén từ mỗi góc độ điên cuồng tấn công Sở Mộ, làm hắn không ngừng huơ kiếm đón đỡ, khó thể né tránh và thoát thân.

Nhanh, Tiêu Linh thuật ngự kiếm khiến kiếm nhanh hơn gã tự tay cầm gấp đôi.

Sở Mộ nhiều lần nâng cao tốc độ kiếm của mình, có cảm giác sắp đột phá cực hạn tốc độ kiếm.

Thi triển thuật ngự kiếm tiêu hao nhiều lực lượng thần niệm, nhưng lực lượng thần niệm của Tiêu Linh không yếu, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không bị cạn kiệt.

Từng đường kiếm ngăn lại thuật ngự kiếm, Sở Mộ đang tìm cơ hội thoát khỏi thuật ngự kiếm tấn công để phản kích Tiêu Linh. Tư duy vận chuyển nhanh, Sở Mộ vắt óc nghĩ cách.

Một kiếm chặn lại thuật ngự kiếm, Sở Mộ quay đầu nhìn Tiêu Linh đứng phía xa. Thần niệm chi kiếm trong thế giới tinh thần chợt dao động, lấp lánh sáng. Hai thanh thần niệm chi kiếm ảo tách ra khỏi thần niệm chi kiếm lượn vòng trong thế giới tinh thần, sau một vòng thì tốc độ kiếm tăng nhanh vài phần, từng vòng nhanh hơn vòng trước, sau chín vòng thì tốc độ đến tận cùng.

Nói thì chậm nhưng xảy ra trong chớp mắt. Con ngươi Sở Mộ hóa thành hình kiếm, hai thanh thần niệm chi kiếm ảo bắn ra từ đôi mắt. Trong khoảnh khắc một phần vạn giây thần niệm chi kiếm xuyên thấu hư không xuyên suốt bắn hướng Tiêu Linh.