Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1516: Mạnh mẽ đánh bại (Hạ)




Tiêu Linh phớt lờ đệ tử đó, người lóe kiếm quang người kiếm hợp nhất như cưỡi gió ngự kiếm lơ lửng cách mặt đất mấy thước, tốc độ siêu nhanh bay tới Bách Chiến lâu.

Đệ tử Bình Thiên viện nhìn bóng dáng Tiêu Linh biến mất, cực kỳ hâm mộ thở dài:

- Không biết khi nào ta mới lĩnh ngộ được thuật ngự kiếm.

Đệ tử chợt nhớ điều gì, vội vàng thi triển thân pháp đi nhanh như con báo săn.

***

Đào Thế Hùng nói với Sở Mộ:

- Sở Mộ đừng quá đắc ý, đánh bại ta không là gì, chờ Tiêu sư huynh đến thì ngươi sẽ biết cái gì gọi là thất bại!

Thua dưới kiếm của Sở Mộ làm Đào Thế Hùng cực kỳ không cam lòng, nhưng không cam lòng rồi sao? Gã vẫn thua, đành chấp nhận hiện thực này.

Sở Mộ nói:

- Ta chờ.

Sở Mộ không cãi lại vì hắn rất mong đợi đánh một trận với Tiêu Linh.

Đột nhiên khí thế sắc nhọn lao vút vào, mọi người nhanh chóng quay đầu nhìn lối vào Bách Chiến lâu. Một luồng kiếm quang rực rỡ như từ trên trời bay xuống chớp mắt lao vào Bách Chiến Lâu, bay vút tới Bách Chiến đài, vững vàng đáp xuống, bóng người hiện ra.

- Là thủ tịch sư huynh!

- Thủ tịch sư huynh đã đến!

- Tốt quá, lần này chúng ta thắng chắc!

- Kính chào thủ tịch sư huynh!

- Kính chào Tiêu sư huynh!

Tính cách Tiêu Linh lạnh lùng nhưng thực lực của gã mạnh mẽ vô cùng, là thủ tịch của Bình Thiên viện, danh tiếng nổi như cồn không người sánh bằng trong Bình Thiên viện.

Tiêu Linh là trụ cột của Bình Thiên viện, là chỗ dựa tinh thần của đệ tử. Tiêu Linh vừa xuất hiện các đệ tử Bình Thiên viện thấy vững lòng, như con thuyền lênh đênh tìm được bến đậu.

Sở Mộ híp mắt, Tiêu Linh như thanh kiếm bén mới rút khỏi vỏ, toát ra mũi nhọn kinh người. Không khí quanh người Tiêu Linh bị ảnh hưởng như chuyển hóa thành các lũ kiếm khí lượn lờ rồi biến trở về không khí, tuần hoàn lặp đi lặp lại.

Sở Mộ thầm nhủ:

- Đúng là kình địch.

Các đệ tử Trùng Thiên viện căng thẳng, Chung Mộc Thần cũng vậy.

Cho đến nay đã ba năm, Chung Mộc Thần từng đánh với Tiêu Linh một lần, thua te tua.

Đối diện Tiêu Linh thì Chung Mộc Thần thật yếu ớt bất lực, bị một kiếm đánh bại, không chút may mắn.

Từ nay Chung Mộc Thần không còn gặp Tiêu Linh, nhưng cái loại kiếm bén ra khỏi võ, khí thế sắc bén kinh người kia luôn in dấu trong đầu gã không thể xóa nhòa. Thời gian dài trôi qua, khi Chung Mộc Thần cảm thấy thực lực của mình tăng lên, khi gặp lại Tiêu Linh lần nữa có lẽ sẽ đối diện được, giờ gã mới nhận ra khi thấy Tiêu Linh thì vẫn tay chân run rẩy hệt như ba năm trước.

Bóng hình kia như bóng ma xâm chiếm đầu có, trái tim của Chung Mộc Thần.

Mỗi đệ tử cường đại trong Phi Thiên các đều có các loại truyền thuyết. Làm thủ tịch sư huynh của Bình Thiên viện, hùng cứ vị trí này bảy năm dài chưa từng thay đổi. Có rất nhiều truyền thuyết quay quanh Tiêu Linh.

Sự cường đại của Tiêu Linh đi sâu vào lòng người, dù ít lộ mặt hơn Chung Mộc Thần nhưng hình tượng cường đại của gã vẫn luôn ở đó.

Nghe nói Tiêu Linh từng đi khiêu chiến Phi Thiên viện, tuy cuối cùng bị thua nhưng gầy dựng lên uy phong của riêng mình.

Tiêu Linh là đệ tử cường đại rèn luyện kiếm ý, áo nghĩa đến bát chuyển hậu kỳ, số lượng lĩnh ngộ áo nghĩa là năm loại. Ngộ tính của Tiêu Linh cao nhất Bình Thiên viện, hơn rất nhiều người trong Phi Thiên viện, chỉ thua ít ỏi vài người.

Mấy năm trước theo Chung Mộc Thần biết thì Tiêu Linh lĩnh ngộ hai chiêu kiếm kỹ tứ phẩm, vài năm đã qua có lẽ gã đã lĩnh ngộ chiêu kiếm kỹ tứ phẩm thứ ba.

Tiếng hò reo kích động của các đệ tử Bình Thiên viện tạm dừng theo động tác của Tiêu Linh.

Tiêu Linh hơi ngước đầu nhìn Sở Mộ, ánh mắt sắc bén bắn ra, tóc dài rũ xuống mắt không thể ngăn tia mắt tựa hai lũ kiếm quang phá không bay ra, như muốn phá hủy tự tin của Sở Mộ. Mũi nhọn trên người Tiêu Linh càng mạnh mẽ hơn.

Kiếm quang lạnh lẽo âm lạnh như băng giá cực bắc.

Sở Mộ không sợ, đôi mắt cũng bắn ra tia sáng lạnh kinh người phá không bay ra, nửa đường va chạm với ánh mắt của Tiêu Linh.

Ánh mắt hai bên như kiếm bén có thực chất, va chạm vào nhau phát ra tiếng đì đùng, có vô số hỏa hoa tung tóe rực rỡ tựa pháo hoa.

Từng đợt từng đợt.

Đệ tử Bình Thiên viện, Trùng Thiên viện dưới Bách Chiến đài đều im miệng, tĩnh lặng nhìn, ai nấy kích động hoặc căng thẳng.

Đệ tử Bình Thiên viện hy vọng thủ tịch sư huynh của họ với tư thái siêu mạnh, thực lực siêu mạnh đánh gục thủ tịch của Trùng Thiên viện, cho đám người kia hiểu rằng Trùng Thiên viện luôn xếp chót trong ba viện, không thể cá mặn trở mình.

Đệ tử Trùng Thiên viện tràn đầy hy vọng thủ tịch sư huynh của họ có thể đánh với Tiêu Linh, hạ gục gã. Dù đánh bại gọn gàng hay khó khăn chiến thắng đều thực hiện ước mong một bước lên trời cho tới nay của Trùng Thiên viện bọn họ.

Ánh mắt giao nhau tán loạn, mũi nhọn sắc bén không chia trên dưới, không gian như đông lại, sau đó hai bên cùng rút kiếm.

Chớp mắt hai bóng người như tia chớp lướt qua nhau, hỏa hoa tung tóe, có thanh âm sắc nhọn chói tai đâm màng tai mọi người đau nhói, cau mày.

Quá nhanh, tiếng va chạm dồn dập chói tai.

Trên Bách Chiến đài. Sở Mộ và Tiêu Linh tăng tốc độ lên đến tột đỉnh, kiếm ra vô tình, mỗi đường kiếm theo đuổi quỹ tích ngắn gọn nhất, sức sát thương mạnh nhất.

Kịch chiến.

Sở Mộ thầm than Tiêu Linh không uổng là thủ tịch của Bình Thiên viện, không nói cái khác, chỉ nói tạo nghệ kiếm thuật đã đến trình độ phi phàm, mạnh hơn Chung Mộc Thần.

Tiêu Linh mạnh, Sở Mộ càng mạnh. Đòn công kích của Tiêu Linh cực kỳ sắc bén nhưng bị Sở Mộ chặn lại hết, hoặc né tránh, hoàn toàn vô hiệu. Ngược lại Sở Mộ phản kích thường tạo áp lực cho Tiêu Linh.

Đối diện kiếm thuật của Sở Mộ đem đến áp lực Tiêu Linh thể hiện tính dẻo kinh người, liên tục chống đỡ, trong đối kháng liên tục điều chỉnh bản thân. Đây là đặc chất học tập trong chiến đấu, năng lực rất hiếm hoi, trình độ không bằng Sở Mộ nhưng vẫn rất kinh người.

Tiêu Linh có thể điều chỉnh, Sở Mộ cũng làm được, nên gã vẫn phải chịu áp lực.

Va chạm, giao thác, một kiếm gần như dốc hết sức chém ra. Hai kiếm đối kháng, lực lượng cường đại bùng nổ. Chấn Sơn kình, Tiêu Linh bị lực lượng chấn động mạnh mẽ đánh bay ra, khí huyết cuồn cuộn.

Sở Mộ thừa thắng xông lên chém kiếm, kiếm kỹ Trảm Phong. Tiêu Linh hóa thành kiếm quang biến mất dưới kiếm của Sở Mộ làm hắn chém hụt.

Con ngươi Chung Mộc Thần co rút:

- Thuật ngự kiếm!

Đây là kiếm bí của Phi Thiên các mà Chung Mộc Thần muốn tham ngộ nhưng chưa thấu được.

Sở Mộ xoay người, kiếm quang như cầu vồng quét ngang thiên quân, lại va chạm với kiếm của Tiêu Linh. Thả ra Chấn Sơn kình, Tiêu Linh laị bị đẩy lùi liên tục múa kiếm trên không trung, dòng chảy cuồn cuộn liên miên không dứt như sông lớn không ngừng chảy xuôi.