Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1359: Thần Hoang Bí Cảnh




Hào khí quỷ dị như vậy kéo dài suốt một phút liền bị đánh vỡ, lúc này có người đàm luận, nội dung đàm luận về những thứ trong bí cảnh, hoặc là tâm đắc tu luyện, còn nói về Thần Hoang Bí Cảnh.

Sở Mộ im lặng nghe, nhất là những chủ đề tương quan Thần Hoang Bí Cảnh.

Hắn là đệ tử ngoại cung, mặc dù có một cơ hội tiến vào Thần Hoang Bí Cảnh nhưng hắn không hiểu Thần Hoang Bí Cảnh, ba mươi đệ tử nội cung đàm luận dường như có hiểu biêt sâu về Thần Hoang Bí Cảnh.

Theo lời bọn họ nói, Sở Mộ cũng hơi hiểu về Thần Hoang Bí Cảnh.

Lại qua một lúc trong ba mươi người kia có một kiếm giả béo đi tới trước mặt Sở Mộ, trên mặt còn mang theo vui vẻ cùng ôn hòa hữu hảo.

- Ngươi là Sở Mộ đúng không, ta là La Đại Hải.

Mập mạp đi tới và chào hỏi như thân quen.

- Ta đã xem trận đấu của ngươi, rất lợi hại, kiếm thuật của ngươi còn cao minh hơn ta.

Sở Mộ gật đầu mỉm cười.

- Lại nói ngươi tu hành kiếm thuật như thế nào, tại sao lại thâm sâu như thế.

La Đại Hải kinh ngạc.

- Luyện và luyện.

Sở Mộ nói.

La Đại Hải giật mình, chợt cười cười, hắn lại thay đổi chủ đề, hắn là người thích xả giao, hơn nữa rất hay nói, hắn nói chuyện thiên nam địa bắc thì Sở Mộ chỉ đáp một câu.

Lúc này có vài tiếng xé gió vang lên, mọi người lập tức chú ý, trên tế đàn xuất hiện mười bảy thân ảnh, đó là mười bảy trong mười tám trưởng lão chân cung.

- Các ngươi, chuẩn bị sẵn sàng.

Lúc này một trưởng lão chân cung lên tiếng, lúc này những trưởng lão khác phân tán ra chung quanh, lên tám cây cột trên không trung, chín trưởng lão khác phân tán ra chung quanh hộ pháp.

La Đại Hải đình chỉ nói chuyện, ba mươi đệ tử nội cung và Sở Mộ nhìn chằm chằm vào tế đàn. Trái tim đập mạnh hơn, bọn họ cũng biết Thần Hoang Bí Cảnh sắp mở ra.

Chỉ thấy tám trưởng lão chân cung vung hai tay vẽ dấu vết lên hư không, nhìn như đơn giản nhưng ẩn chứa kỳ diệu, tốc độ hai tay khi nhanh khi chậm, cuối cùng Sở Mộ và ba mươi đệ tử nội cung không thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ.

Ngay sau đó cánh tay tám trưởng lão chân cung biến mất giống như chưa từng động đậy, chỉ thấy quỹ tích cánh tay bọn họ không ngừng thay đổi.

Từng đạo quỹ tích tổ hợp ngưng tụ thành ký hiệu cực lớn, tám ký hiệu huyền diệu xuất hiện, chợt bọn họ nghe tiếng quát lớn. Trên không có tiếng lôi đình nổ vang, tám đạo phù văn dán vào tám cột đá.

Không gian run lên, tám cây cột như được ban tặng sinh mạng và phóng thích hào quang vô cùng kinh người.

Trong tiếng nổ ông ông, tám cây cột biến thành tám cự long hé miệng hấp thu toàn bộ hào quang, ngay sau đó kim quang kỳ lạ xuất hiện mang theo lực lượng chấn động kinh người, chúng không ngừng trùng kích va chạm và ngưng tụ vào trung tâm.

Lúc này hình thành hào quang màu vàng kỳ lạ không ngừng lớn lên, nó giống như mặt trời thần hoang phóng xuất hào quang kinh ngơời.

Qua ba mươi hô hấp sau, tám cây cột không còn hào quang xuất hiện, mặt trời sáng chói mắt kia biến lớn hơn mười mét, lực lượng ẩn chứa trong đó, cho dù là Kiếm Thánh cũng phải hồi hợp.

Mọi người nhìn chằm chằm vào mặt trời trước mặt, nhìn thấy nó thăng lên cao sau đó chìm về phương tây.

Không có bất kỳ lực lượng nào có thể ngăn cản mặt trời chìm xuống, cũng không có ai ngăn cản, vào lúc mặt trời tiếp xúc với tế đàn, tiếng nổ ầm ầm dần dần lớn hơn trước.

Mặt trời chìm xuống đất, tiến vào tế đàn trên mặt đất, lực lượng rót vào đường vân trên tế đàn, hào quang bắn ra bốn phía.

Sau khi mặt trời chìm dần vào trong tế dàn, tế đàn trên mặt đất bị lực lượng kỳ lạ bao phủ.

Rung động dần dần mạnh hơn, dần dần đám người Sở Mộ cảm thấy mặt đất dưới chân rung động, ngay sau đó toàn bộ Thiên Hoang Thần Sơn rung động, các đệ tử Thiên Hoang Địa Cung kinh động la to.

Ba mươi mốt người Sở Mộ nhìn chằm chằm vào tế đàn, chỗ đó có một cánh cổng ánh sáng đang xuất hiện, dường như ẩn chứa lực lượng cường đại phá vỡ không gian.

Người nơi đây nhìn cánh cửa ánh sáng không ngừng mở rộng giống như có bàn tay vô hình đang tách mở không gian sang hai bên.

Thiên Hoang Thần Sơn không ngừng chấn động, dường như nó sắp sập xuống nên mọi người lo âu.

Chấn động diễn ra suốt một phút, cũng may Thiên Hoang Địa Cung là bá chủ tuyệt đối trong tiểu thế giới này, khống chế tất cả cho nên không ai dám nói gì.

Qua một phút sau chấn động dần dần biến mất, trên tế đàn có cánh cổng ánh sáng ổn định cao năm mét, dường như nó đã tồn tại ở đây rất lâu rồi.

- Được rồi, cửa ra vào Thần Hoang Bí Cảnh mở ra, nó duy trì trong ba mươi hô hấp, tiến vào nhanh lên, qua một tháng sau các ngươi sẽ bị trục xuất khỏi Thần Hoang Bí Cảnh.

Một trưởng lão chân cung lên tiếng.

Nghe cánh cửa chỉ duy trì ba mươi hô hấp, ba mươi một người lập tức đi vào.

Âm thanh xé gió sưu sưu sưu không ngừng vang lên, Hậu Thanh Minh cầm đầu xông vào cánh cổng ánh sáng.

Ba mươi mốt người với tốc độ cực nhanh, chỉ cần không trì hoãn liền có thể bước vào cánh cửa ánh sáng thật nhanh.

Trong nháy mắt kể cả Sở Mộ đều hóa thành ba mươi mốt đạo hào quang bay vào bên trong, không lâu sau, cánh cổng ánh sáng chậm rãi khép lại và biến mất.

- Không biết lần này các đệ tử đi vào Thần Hoang Bí Cảnh sẽ đạt được chỗ tốt gì.

- Chỗ tốt không thiếu, cũng không biết có người chết bên trong hay không.

Thần Hoang Bí Cảnh là nơi nguy hiểm và kỳ ngộ cùng tồn tại, có thể chiếm chỗ tốt, cũng có thể chết trong nơi này, tỷ lệ chết trong Thần Hoang Bí Cảnh rất nhỏ.

- Thật ra ta càng hiếu kỳ về Sở Mộ, bằng tu vi Nguyên Cực Cảnh của hắn, hắn có thể còn sống ra ngoài hay không? Có thể đạt được chỗ tốt gì?

- Một tháng sau sẽ biết.

Tiếng nói yên lặng, mười bảy trưởng lão rời đi.

...

Xuyên qua không gian và thời gian, Sở Mộ cảm nhận lực lượng cùng loại với Thì Chi Sa.

Chưa kịp quan sát tinh tế, lực lượng kia đã biến mất không thấy gì nữa, hai chân Sở Mộ chạm đất, hoang khí vô tận ập vào mặt.

- Chúng ta đến.

- Thần Hoang Bí Cảnh.

Lúc này tiếng kinh hô vang lên liên tục.

Ba mươi đệ tử nội cung và Sở Mộ tổng cộng ba mươi mốt người, tất cả đã tiến vào cánh cửa ánh sáng đi vào Thần Hoang Bí Cảnh, bọn họ cùng xuất hiện trên vùng đất Thần Hoang Bí Cảnh.

Mặt đất màu vàng óng ánh nhưng không chói mắt, nơi này ẩn chứa tang thương và tuế nguyệt vô cùng.

Đi vào nơi xa hơn, ánh mắt nhìn không thấy cuối cùng, có đại địa, có tảng đá, cũng có ngọn núi trùng trùng điệp điệp, thậm chí còn có thể nhìn thấy cây cối và dòng sông.