Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1345: Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả (Hạ)




Ba người này chính là đệ tử nội cung Thiên Hoang Địa Cung, là kiếm giả Thần Ngưng Cảnh, dường bọn họ cảm thấy có vật gì đó, ngay sau đó một thân ảnh vượt qua bọn họ sau đó dần dần đi xa, bọn họ nhìn thấy màu sắc trên người thân ảnh kia có màu bạc của đệ tử ngoại cung.

- Đệ tử ngoại cung...

Ba người nhìn nhau, ánh mắt ngạc nhiên.

- Đệ tử ngoại cung có tốc độ phi hành nhanh như vậy, còn nhanh hơn chúng ta không ít.

- Bảo vật, hắn khẳng định có bảo vật giúp gia tăng tốc độ phi hành.

- Đúng vậy, trừ bảo vật ra thì không có biện pháp giải thích khác, ta tin tưởng cho dù là đệ tử đệ nhất ngoại cung đSở Mộ cũng không có khả năng nhanh như thế.

- Đuổi theo mau!

Ba người nói xong liền gia tăng tốc độ bay đi, tiếng oanh minh vang lên, tốc độ phi hành vượt qua âm thanh nên sinh ra tiến nổ rất lớn.

Tốc độ của kiếm giả Thần Ngưng Cảnh rất nhanh, tốc độ Sở Mộ còn nhanh hơn nếu như dùng toàn lực, nhưng mà làm thế sẽ tiêu hao rất lớn, cũng không cần làm như vậy, mục đích của hắn là đi ra ngoài dạo mà thôi, hắn muốn xem có cơ hội giúp đột phá hay không.

Sở Mộ cũng biết mình vừa vượt qua ba người nhưng không để ý, Sở Mộ cũng cảm giác đối phương đuổi theo, hắn là người tài cao gan lớn nên không đặt vào trong mắt.

Không bao lâu Sở Mộ bị ba người này vượt qua, lúc này hình thành vòng vây, ẩn ẩn vây quanh Sở Mộ vào giữa.

- Tốc độ phi hành của vị sư đệ này rất nhanh nha, không biết có bảo vật gì? Mua ở đâu? Sư huynh chúng ta muốn mua một kiện.

Một tên đệ tử nội cung lên tiếng, dưới sự khống chế của kiếm nguyên cho nên dù phi hành tốc độ cao lời nói cũng không bị ảnh hưởng, ngưng tụ thành một nhúm truyền vào tai Sở Mộ, hai người khác cũng có thể nghe được.

- Không có bảo vật.

Sở Mộ chỉ đáp lại một câu.

- Xem ra sư đệ không thành thật, dám nói dối trước mặt sư huynh.

Tên đệ tử nội cung thứ hai cười lạnh.

- Vị sư đệ này, chúng ta chân tâm thật ý muốn tìm hiểu, ý định mua sắm một bảo vật tương tự.

Tên đệ tử nội cung thứ ba lên tiếng.

- Ah, đúng rồi, ba người chúng ta là người của Bách Kiếm Minh, không biết sư đệ có nghe nói về Bách Kiếm Minh hay chưa?

- Chưa từng nghe qua.

Sở Mộ nói.

- Chưa từng nghe qua cũng không sao, về sau ngươi sẽ biết rõ, Bách Kiếm Minh là thế lực số một số hai trong nội cung, cũng chỉ dưới mấy thế lực cường đại khác mà thôi, minh chủ đương nhiên là đệ tử nội cung xếp hàng thứ ba mươi lăm đấy, phó minh chủ cũng đứng trong thứ hạng một trăm khi thi đấu nội cung, phi thường không đơn giản.

Dường như đang phổ cập kiến thức cho Sở Mộ nhưng bọn họ muốn nói với Sở Mộ, lai lịch bọn họ rất thâm hậu, bảo hắn nên nịnh nọt bọn họ.

- Ah...

Sở Mộ phản ứng thập phần bình thường.

- Chuyện này liên quan gì tới ta, ta chỉ là đệ tử ngoại cung mà thôi.

Hắn nói câu này làm ba tên đệ tử nội cung nổi trận lôi đình.

- Sư đệ dừng lại, giao bảo vật phi hành ra, nếu không nơi này cách Thiên Hoang Địa Cung hơi xa, xảy ra chuyện gì cũng không có ai biết rõ.

Tên đệ tử nội cung đầu tiên lên tiếng uy hiếp, khí tức đáng sợ bộc phát bao phủ Sở Mộ.

Hai người khác không nói gì nhưng Sở Mộ cũng có thể cảm giác khí tức biến hóa thật nhỏ trên người bọn họ.

Bởi vì không sợ cho nên Sở Mộ cười lạnh, nói:

- Muốn giao bảo vật cũng không phải không được, nhưng các ngươi phải đuổi kịp ta mới được.

Vừa dứt lời không khí sinh ra tiếng nổ rất lớn, khí lãng đáng sợ bao phủ không gian giống như sóng to gió lớn, thân ảnh Sở Mộ vượt qua ba tên đệ tử nội cung, hắn hóa thành một đạo hào quang bay ra xa, tốc độ gia tăng gấp mấy lần.

Âm thanh bén nhọn chói tai tới cực điểm, màng tai của bọn họ rung động, đầu váng não trướng, khí lãng đáng sợ làm bọn họ suýt ngã xuống đất, bọn họ chẳng khác gì con thuyền nhỏ trong biển cả đáng sợ.

Trong nháy mắt thân ảnh Sở Mộ thu nhỏ trong mắt ba người, sau đó hóa thành một điểm tối đen và biến mất không thấy gì nữa.

Ba tên đệ tử nội cung ổn định thân thể sau đó nhìn nhau, vẻ mặt ngạc nhiên, lúc này còn chưa kịp phản ứng.

- Đáng chết, đuổi theo.

Lúc này một tên đệ tử nội cung quát lớn, ba người bộc phát toàn bộ tốc độ, cũng không quan tâm tiêu hao lực lượng, tốc độ gia tăng sau đó đuổi theo.

Ba người lập tức bộc phát toàn bộ tốc độ đuổi theo, bọn họ chỉ có thể dùng toàn lực đuổi theo.

Sở Mộ bộc phát tốc độ gấp ba bốn lần lúc ban đầu, hiện tại vượt tốc độ âm thanh rất nhiều, trong một giây đã vượt qua một ngàn hai trăm mét.

Tốc độ giống như tia chớp, hắn cảm thấy thập phần sảng khoái, cảnh sắc hai bên rút lui thật nhanh, không khí trước mặt xoay tròn và phát ra tiếng nổ rất lớn.

Kiếm giả Nguyên Cực Cảnh không thể thừa nhận tốc độ nhanh như vậy, sẽ chảy máu miệng và bị thương.

Ngay từ đầu ba tên đệ tử nội môn không có trực tiếp động thủ, Sở Mộ cũng không tính bạo lộ thực lực, bởi vậy hắn mới rời đi, nếu không chỉ cần hắn nguyện ý, toàn lực vận dụng kiếm ý và kim chi áo nghĩa là có thể chém giết ba tên đệ tử nội cung.

Bởi vì tu vi ba đệ tử nội cung chỉ đạt tới Thần Ngưng Cảnh tiểu thành mà thôi, tu vi như vậy, cũng không phải thiên tài chiến đấu vượt cấp, trong mắt Sở Mộ, bọn chúng không khác gì gà đất chó kiểng.

Ba người đuổi tới, Sở Mộ cũng có thể cảm giác được nhưng hắn vẫn bảo trì tốc độ như vậy đối phương sẽ không đuổi kịp, khoảng cách bị kéo càng xa, rốt cục mất đi khí tức Sở Mộ.

- Đệ tử ngoại cung đáng chết, ta nhớ kỹ ngươi, ngươi tốt nhất cầu nguyện lần sau không bị ta gặp được, nếu không ngươi sẽ đẹp mắt.

Mất đi mục tiêu, ba đệ tử nội cung vô cùng tức giận quát to hướng Sở Mộ rời đi.

Sau khi thoát khỏi ba đệ tử nội cung, Sở Mộ lại dần dần giảm tốc độ, hắn vẫn bảo trì vận tốc vượt qua âm thanh, như thế lực lượng tiêu hao cũng khôi phục dần mức tiêu hao lúc trước.

Sở Mộ vẫn nghe được tiếng ba tên đệ tử nội cung vừa rống to nhưng không thèm để ý, lần sau gặp nhau phải xem ai làm gì ai mới được.

Mặc dù tiểu thế giới này không lớn nhưng kỳ thật không nhỏ.

Bay qua núi cao dòng sông núi rừng, không ngừng bay về hướng tây, bay qua từng thôn trang và thành trấn, hắn bay lên và bay xuống rốt cuộc cũng tới được một tòa thành.

Tòa thành cực lớn, lớn tới mức gấp ba lần những tòa thành khác.