Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1321: Tái chiến Nhiếp Vân Kiệt (Hạ)




Nhiếp Vân Kiệt đứng thứ mười ba rút được số mười, là Sở Mộ.

Nhiếp Vân Kiệt nhìn qua Sở Mộ, trong mắt hiện lên vẻ khiêu khích. Mà Sở Mộ thì mỉm cười nhìn Nhiếp Vân Kiệt.

Số mười bốn Đường Chân rút được số bảy, là Diệp Tiêu Tiêu. Trong các đệ tử dự thi là nữ nhân thứ hai, thực lực cường đại, xinh đẹp, mỗi người một vẻ.

Thứ mười lăm là Cao Vọng, hắn rút được số sáu, là Trang Ly Biệt.

Vòng thứ chín chỉ có năm trận. trận đầu, đệ tử đứng thứ mười một đấu với đệ tử thứ ba.

Bí Hổ đứng đó, một thân khí thế uy mãnh phối hợp với thân thể cường tráng, cao lớn kia, phảng phất như một đầu mãnh hổ đang từ ngủ say tỉnh lại, hiển lộ ra sự uy nghiêm của mình.

Vừa sải bước ra, giống như hổ vương xuống núi. Uy thế càng cường đại hơn, làm cho đối thủ của hắn, cũng chính là đệ tử đứng thứ mười một kia toàn thân run lên. Dưới khí thế trùng kích của đối phương chân tay hắn run lên, cảm giác huyết dịch không thôi, sức chiến đấu lập tức giảm xuống ba thành.

Phong cách chiến đấu crua Bí hổ có chút tương tự với Cao Vọng, nhưng mà nếu như so kỹ vẫn có chỗ khác biệt.

Tốc độ xuất kiếm của Bí Hổ không có nhanh như Cao Vọng, mỗi một kiếm so với Cao Vọng càng thêm hung ác, càng thêm cuồng bạo, tối thiểu cũng gấp ba, giống như là mãnh hổ vậy. Mỗi một kiếm đều muốn xé nát đối phương.

Bí Hổ vừa xuất kiếm, đệ tử dự thi số mười kia không có cách nào phản kích, chỉ có thể lần lượt né tránh, ngăn cản, sau đó bị thua.

- Quá yếu.

Bí Hổ đánh ra công kích cuồng bạo, đánh bại đối thủ. Hắn có chút thất vọng lắc đầu rồi nói. Hắn mới chỉ khởi động xong mà thôi, mà đối phương đã thua rồi, không có hưng phấn một chút nào.

Đệ tử đứng thứ mười hai lên đài, Nam Vô xuất kiếm, dưới trạng thái như buồn ngủ kia đơn giản đã đánh bại đối phương.

Đệ tử thứ mười hai và mười một đối với Nam Vô và Bí Hổ mà nói quá yếu. Mặc dù kiếm ý và áo nghĩa của đối phương đều đạt tới cực hạn lục chuyển, nhưng cũng còn xa không phải là đối thủ của bọ họ.

Trận đấu thứ ba, Nhiếp Vân Kiệt đứng thứ mười ba lên đài. Đối thủ của hắn là Sở Mộ, đứng thứ mười.

- Hiện tại ngươi đã có tư cách khiến cho ta dùng toàn lực.

Nhiếp Vân Kiệt nói với Sở Mộ.

Ngay cả khi vị trí rơi xuống số mười ba, thực lực của bản thân Nhiếp Vân Kiệt cũng rất mạnh, đây là chuyện không thể nghi ngờ. Hơn nữa hắn đã từng đánh bại Sở Mộ. Tuy rằng khi đó Sở Mộ còn xa không cường đại bằng bây giờ.

- Xưa đâu bằng nay, ngươi có biết câu này không?

Sở Mộ lạnh nhạt nói.

- Vậy cũng không nhất định, ta có thể đánh bại ngươi một lần thì có thể đánh bại ngươi lần thứ hai.

Nhiếp Vân Kiệt ngạo nghễ nói.

Lời nói của hắn lập tức tạo thành một mảnh nghị luận.

- Hóa ra Sở Mộ từng thua trong tay Nhiếp Vân Kiệt sao? Vậy bây giờ nhất định không phải là đối thủ của Nhiếp Vân Kiệt rồi.

- Nói láo. Nhiếp Vân Kiệt đánh bại Sở Mộ không biết là chuyện từ khi nào. Huống chi lúc trước Sở Mộ luôn không có kiếm ý nha. Hiện tại Sở Mộ đã có kiếm ý.

- Ai mà biết được, nói không chừng lời đồn trước đó đều là giả. Sở Mộ có kiếm ý, chỉ là không dùng mà thôi. Cho tới hiện tại không thể không vận dụng. Trận chiến khi đó với Nhiếp Vân Kiệt nói không chừng cũng vận dụng kiếm ý rồi.

Người tranh luận mỗi người một ý, có người ủng hộ Nhiếp Vân Kiệt, có người ủng hộ Sở Mộ.

Đối với lời nói của Nhiếp Vân Kiệt Sở Mộ không có phản bác. Khi đó kiếm ý của hắn còn chưa phá phong ấn. Các mặt khác cũng không có mạnh như hiện tại. Không phải là đối thủ của Nhiếp Vân Kiệt cũng không có gì là không chấp nhận được. Thua dưới thân kiếm của đối phương cũng chẳng có gì là lạ.

Nhiếp Vân Kiệt xuất kiếm trước, như lưu quang phá không, lập tức bắn tới.

Lần trước đó Nhiếp Vân Kiệt dùng một chiêu này đánh bại Sở Mộ. Uy lực của một kiếm này so với lần trước còn cường đại hơn gấp đôi. Tốc độ cũng tăng lên năm thành.

Kiếm ý phá phong ấn, giác quan tăng lên toàn diện. Làm cho Sở Mộ có thể phân biệt rõ ràng quỹ tích của một kiếm này. Tốc độ phản ứng của thân thể tăng lên trên phạm vi lớn, một đạo kiếm quang lưu tinh đón Nhiếp Vân Kiệt. Một kiếm đánh ra, ngay cả kiếm quang cũng chưa từng xuất hiện.

Mi tâm Nhiếp Vân Kiệt chấn động, có cảm giác nguy hiểm, kiếm quang giống như lưu tinh run lên, nổ tung, hóa thành từng điểm sáng đầy trời, gióng như biến thành vô số ngôi sao trong bầu trời đêm. Sau đó hóa thành một cơn mưa sao chổi, rậm rạp, chằng chịt trùng kích Sở Mộ.

Dày đặc như vậy, mạnh mẽ như thế, hoa lệ như thế khiến cho Sở Mộ có cảm giác như đang ở trong không trung, chung quanh hắn toàn bộ đều là ngôi sao.

Sở Mộ cũng không có mất đi phương hướng. Chỉ là hắn phát hiện ra, khí tức của Nhiếp Vân Kiệt biến mất, thân ảnh cũng hoàn toàn không nhìn thấy được.

Mất đi mục tiêu không phải là một chuyện tốt. Như vậy sẽ không có cách nào tạo thành công kích hữu hiệu. Mà bốn phía có lưu t*ng trùng kích tới. Đều là một kiếm ác liệt kinh người. Đây mới là thực lực chân chính của Nhiếp Vân Kiệt.

Tinh thần ý niệm tản mát ra, giống như đá chìm xuống đáy biển, cũng khó có thể nắm bắt được chỗ của Nhiếp Vân Kiệt. Không thể không nói, thực lực của Nhiếp Vân Kiệt này quả thực không kém.

Kiếm chấn động, lưu tinh trước mắt Sở Mộ lập tức tán loạn.

Xuất kiếm, tốc độ so với lưu tinh còn nhanh hơn. Từng khỏa lưu tinh dưới thân kiếm của Sở Mộ sụp đổ, nghiền nát, hóa thành hư vô.

Dùng phương thức như vậy để phản kích. Phương thức này của Sở Mộ có chút sắc bén, lăng lệ.

tất cả kiếm quang như lưu tinh bị nghiền nát rồi biến mất. Kiếm của Sở Mộ bổ ra, kiếm quang ngưng tụ thành một đạo, giống như cực quang bắn ra, đâm về phía Nhiếp Vân Kiệt.

Nhanh tới mức tận cùng, Nhiếp Vân Kiệt chỉ có thể đón đỡ.

Lập tức kiếm chấn động, một cỗ lực lượng đáng sợ xuyên thấu thân kiếm, đánh nát kiếm cương hộ thể, đánh vào nội giáp, tới thẳng ngực, khiến cho Nhiếp Vân Kiệt lùi về phía sau hai bước, ngực có chút khó chịu.

Kiếm quang của Sở Mộ lại một lần nữa hàng lâm.

Liên miên không dứt, giống như là thủy triều kéo tới. Mỗi một kiếm đều cuồng bạo vô cùng, giống như mãnh hổ xuống núi.

Cao Vọng nhìn qua, toàn thân chấn động. Mà hai mắt Bí Hổ thì bùng lên tinh mang.

Công kích của Sở Mộ ít nhiều có bóng dáng phong cách chiến đấu của bọn hắn. Hoặc là nói, là kết hợp đơn giản giữa cả hai.

Lực lượng mà thân thể nhìn không cường tráng kia bộc phát ra dường như không dưới Bí Hổ. Trên người Bí Hổ không tự giác được bộc phát ra chiến ý kinh người. Nếu khong phải hiện tại đang là trận đấu, hắn đã không nhịn được mà xông lên phía trước, xuất kiếm với Sở Mộ.