Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1309: Sở Mộ này thua rồi (Hạ)




- Ngay cả kiếm cũng không rút ra, chỉ lắc lư một cái đã đánh bại đối thủ sao?

- Thực lực kẻ này rất mạnh, ngay cả lão phu cũng động tâm.

Tam trưởng lão Chân cung từ từ nói.

Vẻ mặt Sở Mộ cũng có chút ngưng trọng. Nam Vô ra tay dường như quá nhanh, khiến cho người ta khó có thể nhìn rõ. Dùng nhãn lực hơn người của hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy một màn tương đối mơ hồ. Đương nhiên chuyện này cũng là bởi vì kiếm ý và ý niệm chi tinh bị phong ấn, cho nên ngũ giác giảm xuống rất lớn.

Nhưng mà bất kể như thế nào Nam Vô này đều đáng nhận được sự coi trọng của Sở Mộ, cũng phải coi trọng. Bởi vì hắn ta có khả năng trở thành đối thủ của Sở Mộ.

Mạnh, rất mạnh.

Trong mắt rất nhiều người bắn ra chiến ý mạnh liệt. Ví dụ như Xi Tiếu, ví dụ như Bí Hổ...

Nam Vô trở lại chiếc ghế số một của mình rồi ngồi xuống. Tiếp tục bảo trì trạng thái như ngủ kia. Dường như chỉ có đối thủ cường đại mới có thể khiến cho hắn coi trọng.

Xi Tiếu cũng lựa chọn một đối thủ, đối phương không có nhận thua. Sau khi lên đài, bị Xi Tiếu dùng tư thế bá đạo một chưởng đánh bay. Mà Bí Hổ ra tay cũng bá đạo. Chỉ bất quá hắn không có bá đạo như Xi Tiếu, gần như ma vương. Hắn giống như là một mãnh hổ xuống núi, rit gào núi rừng.

Đoạn Ngọc Long nhìn Sở Mộ, lựa chọn những người khác.

Nhiếp Vân Kiệt đảo qua Sở Mộ, ánh mắt hơi dừng lại rồi lại lựa chọn người khác. Biểu hiện của Sở Mộ quả thực không tệ, vượt quá ngoài ý định ban đầu của hắn. Nhưng mà trước kia Nhiếp Vân Kiệt dùng một kiếm đánh bại Sở Mộ, người cao ngạo như hắn khinh thường lựa chọn việc đánh bại Sở Mộ. huống chi dùng thực lực của hắn, chỉ cần không phải chống lại người trong top mười, muốn chiến thắng không khó.

Nhiếp Vân Kiệt đánh bại đối thủ một cách dễ dàng, sau đó tới phiên Cao Vọng.

Cao Vọng nhìn qua, cuối cùng nhìn vào mặt Sở Mộ, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ, ngả ngớn.

- Ta lựa chọn số một trăm bảy mươi bảy.

Người chú ý Sở Mộ liên tục thấp giọng kinh hô.

- Lần này Sở Mộ thua rồi.

- Cao Vọng, không phải là Kiếm giả bình thường nha, thực lực cường đại. Sở Mộ thua rồi.

Không có một ai coi trọng Sở Mộ, bởi vì thực lực Cao Vọng rất mạnh, đó là điều được công nhận.

- Nhìn trận đấu của tiểu gia hỏa này, không biết có tới được chung kết hay không.

- Vòng thứ tư, nhiều lắm là chống đỡ được tới vòng thứ nă,.

Bởi vì coi như Sở Mộ thua trong tay Cao Vọng thì cũng còn một lần cơ hội khiêu chiến.

Bị Cao Vọng nhìn trúng, trong lòng Sở Mộ cũng có chút ngoài ý muốn. Nhưng mà hắn cũng không có chút úy kị nào. Trong đầu suy nghĩ một chút, Sở Mộ đứng dậy đi tới đấu kiếm đài.

- Ta cho ngươi ba kiếm, tránh cho người khác nói ta bắt nạt ngươi.

Cao Vọng nhìn qua Sở Mộ, ngạo nghễ cười rồi nói.

Từ trước tới nay Sở Mộ không phải là người trong lòng có tồn tại suy nghĩ may mắn. Hắn chỉ tin vào thực lực, thái độ của đối phương cao ngạo như vậy, thực lực lại rất cường đại. Không thể nghi ngờ, coi như từ trước đối thủ này chưa ra tay, nhưng mà Sở Mộ vẫn có thể cảm nhận được điều này.

Rút kiếm, hắn lăng không vung vẩy ba lượt.

- Ba kiếm đã qua.

Sở Mộ lạnh nhạt nói, hắn cũng có cao ngạo của mình, đó là ngông nghênh.

- Có chút thú vị.

Cao Vọng nhìn qua, khóe miệng nở nụ cười châm chọc.

- Đã như vậy ta sẽ cho ngươi thấy kiếm của ta.

Dứt lời, kiếm của Cao Vọng từ vỏ kiếm bắn ra, người theo kiếm mà đi, một kiếm giống như lưu quang bên ngoài hàng lâm, nhanh tới mức tận cùng. Kiếm áp súc vào làm một điểm, sắc bén khôn cùng. Xuyên thủng hư không, bắn về phía Sở Mộ. Lập tức khiến cho toàn thân Sở Mộ giống như bị đâm thủng vậy.

Một kiếm này quá nhanh, nhanh tới mức khiến cho ánh mắt người khác cũng khó có thể đuổi kịp, cũng nhanh tối mức vượt quá cảm giác của Sở Mộ. Mặc dù tản mát ra tinh thần ý niệm nắm bắt quỹ tích, nhưng thân thể cũng không kịp phản ứng, né tránh.

Kiếm men theo khe hở đâm ra, trực chỉ Sở Mộ.

Kiếm thức của Cao Vọng biến đổi, trước mắt một mảnh hỗn loạn. Sơ hở lập tức biến mất không thấy gì nữa. Sơ hở mới xuất hiện, bị Sở Mộ phát hiện. Nhưng mà Sở Mộ đã không có cách nào phản kích nhanh hơn kiếm thức biến ảo, cho nên chỉ có thể bứt ra, lui về phía sau mà thôi.

Công kích của Cao Vọng một khi đánh ra, kiếm quang liên miên không dứt, giống như nước chảy. Hết lần này tới lần khác, mỗi một kiếm đều ẩn chứa lực lượng đáng sợ, hơi chút va chạm, Sở Mộ đã có cảm giác kiếm trong tay hắn muốn rời tay, bay ra.

Tinh thần ý niệm của hắn trùng kích không có tác dụng với Cao Vọng. Bởi vì tinh thần ý niệm của Cao Vọng rất là cường đại, chỉ thua Sở Mộ có một chút. Lại phối hợp với kiếm ý đủ để đánh nát, diệt sát tinh thần ý niệm của Sở Mộ vừa mới tiến vào thế giới tinh thần của hắn.

Công kích của Cao Vọng giống như mua to gió lớn, giống như nước chảy róc rách. Không ngừng luân chuyển, biến hóa ngàn vạn, Sở Mộ chỉ có thể không ngừng lui về phía sau, không ngừng ngăn cản.

Lại là hai kiếm va chạm, lực lượng khổng lồ trùng kích, bộc phát, thân thể Sở Mộ bay ngược ra.

- Ngươi thắng.

Thu kiếm vào vỏ, nhìn qua Cao Vọng đang lần nữa phát động công kích, Sở Mộ mở miệng, lanh nhạt nói.

- Coi như ngươi thức thời.

Cao Vọng cũng thu kiếm vào vỏ, ngả ngớn cười.

Vẻ mặt Sở Mộ không thay đổi, hắn biết rõ mình hiện tại không phải là đối thủ của Cao Vọng. Mục đích của hắn chỉ là muốn nhìn thực lực và kiếm thuật của Cao Vọng này tới đâu mà thôi. Không hơn.

Trong trận chiến, không chỉ vì đạt được thứ tự tốt, cũng là vì muốn tăng lên bản thân. Bởi vì đó cũng là một loại lịch lãm rèn luyện.

Trên chiếc ghế số một trăm bảy mươi bảy, vẻ mặt Sở Mộ lạnh nhạt. Nhìn kỹ sẽ phát hiện ra ánh mắt hắn dường như không có tiêu cự, giống như là thất thần vậy.

Có người cho rằng Sở Mộ vì thất bại mà chịu đả kích. Chỉ có chính hắn mới hiểu rõ, hắn đang đắm chìm trong lĩnh ngộ, hồi tưởng lại công kích liên miên không dứt của Cao Vọng.

Thứ Cao Vọng sử dụng cũng không phải là kiếm kỹ, kiếm thuật gì khác. Mà là Thiên Hoang kiếm thuật. Chỉ có điều tạo nghệ của đối phương trên Thiên Hoang kiếm thuật thâm hậu, đã sớm nắm giữ chín mươi chín thức. Hơn nữa còn có thể phát huy ra uy lực đầy đủ, tạo thành công kích liên miên không dứt. Giống như nước chảy róc rách. Đây là tác dụng của Thiên Hoang kiếm thuật.

Đánh ra chín mươi chín thức của Thiên Hoang kiếm thuật, lại một lần nữa tổ hợp, dung nhập vào trong lý giải và nắm giữ kiếm thuật của bản thân. Dung nhập vào kiếm ý, áo nghĩa của bản thân.