Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1283: Địa Tâm Hoang viêm (Thượng)




Đương nhiên, kiếm khí của Cửu Chuyển cảnh vẫn không có cách nào so sánh với kiếm nguyên. Chỉ có đem tu vi khôi phục tới Nguyên cực cảnh, thực lực của Sở Mộ mới xem như đột nhiên tăng mạnh. Mới có thể tiến sâu thêm vào trong Địa Tâm Hoang Hỏa cốc.

Lần này tốc độ của Sở Mộ nhanh hơn, dùng thời gian ngắn hơn đi vào trong Địa Tâm Hoang Hỏa cốc. Hắn lại kinh ngạc phát hiện ra, người đi tới Địa Tâm Hoang Hỏa cốc so với thường ngày còn nhiều hơn.

Chỉ chốc lát sau, lại có một ít thân ảnh ngự không phi hành tới, tốc độ cực nhanh. hiển nhiên là Kiếm giả cường đại tu vi Thần Ngưng cảnh.

Trong thời gian ngắn ngủi không tới một phút đồng hồ, Sở Mộ vừa mới tiến vào Địa Tâm Hoang Hỏa cốc đã có hơn mười Kiếm giả Thần Ngưng cảnh ngự không phi hành, tiến xuống Địa Tâm Hoang Hỏa cốc.

Phải biết rằng, Địa Tâm Hoang Hỏa cốc tuy rằng thần bí, nhưng mà thường thường chỉ là nơi đệ tử ngoại cung lịch lãm rèn luyện. Đệ tử nội cung cực ít tới đây, bọn hắn thường tới địa phương cao cấp hơn để rèn luyện, lịch lãm.

Lần này, hơn mười Kiếm giả Thần Ngưng cảnh tiến vào trỏng Địa Tâm Hoang Hỏa cốc, chỉ sợ đã có chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ có bảo vật không tầm thường gì đó chuẩn bị xuất hiện.

Trong lòng nóng lên, chỉ là Sở Mộ lại lập tức trở nên bình thường. Hắn tự biết thực lực của mình, hiện tại kiếm ý và áo nghĩa của hắn và sáu khỏa ý niệm chi tinh đều bị phong ấn, không có cách nào vận dụng. Một thân thực lực giảm bớt rất nhiều lần, ngay cả Kiếm giả Nguyên cực cảnh cũng chưa chắc đã đánh thắng được chứ đừng nói tới tranh phong với Kiếm giả Thần Ngưng cảnh.

Hắn vẫn nên thành thành thật thật đi trong vị trí sâu bốn trăm dặm kia, tìm kiếm Địa Tâm Hoang Hỏa Khí.

Tuy rằng như vậy, trong lòng Sở Mộ vẫn còn có chút hiếu kỳ. Ngũ giác của hắn vượt qua thường nhân, thính lực kinh người, bởi vậy trong lúc mơ hồ hắn cũng nghe thấy mấy Kiếm giả Thần Ngưng cảnh vừa ngự không phi hành vừa nói cuyện.

- Địa... Tâm... Hoang... Viêm....

- Hóa ra là Địa Tâm Hoang viêm xuất thê.s

Sở Mộ lập tức giật mình.

Địa Tâm Hoang viêm, hắn chưa bao giờ thấy qua. Đồng thời hắn còn biết, Địa Tâm Hoang Hỏa Khí chính là từng sợi khí tức mà Địa Tâm Hoang viêm phát ra.

Đối với Địa Tâm Hoang viêm mà nói, Địa Tâm Hoang Hỏa Khí không có chút thu hút nào, muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Chỉ là như thế giá trị của Địa Tâm Hoang Hỏa Khí cũng không nhỏ.

Nếu thực sự là Địa Tâm Hoang viêm thì sao?

Giá trị kia chỉ sợ so với Địa Tâm Hoang Hỏa Khí còn lớn hơn vô số lần. Có được Địa Tâm Hoang viêm chẳng khác nào có được Địa Tâm Hoang Hỏa Khí vô cùng vô tận.

Trong lúc nhất thời, Sở Mộ cũng động tâm.

Giá trị của Địa Tâm Hoang viêm không thể nào đo lường được. Nếu như hắn có được Địa Tâm Hoang viêm mà nói, không chỉ có trên phương diện luyện đan, chú kiếm có thể đột nhiên tăng mạnh. Mà thâm chí đối với việc rèn luyện kiếm khí hiện tại, thậm chí là kiếm nguyên sau này cũng phát huy ra tác dụng cực lớn. Thậm chí về sau còn có thể mượn Địa Tâm hoang viên rèn luyện thân thể.

Nói ngắn gọn, đó là kỳ bảo.

Nhưng mà trong nháy mắt tâm tư nóng bỏng của hắn lại lạnh xuống, không phải là không muốn, mà là không thể. Hiện tại hắn không có vốn liếng tranh phong với Kiếm giả Thần Ngưng cảnh.

Huống chi nhiệt độ của Địa Tâm hoang viêm cao tới đáng sợ. Kiếm giả Thần Ngưng cảnh muốn thu phục, chiếm lấy nó cũng phải chuẩn bị vẹn toàn. Không cẩn thận, chẳng những không có chiếm được, mà còn có thể khiến cho mạng của bản thân mình chôn theo.

Sở Mộ chỉ có thể mang theo một tia tiếc hận, bỏ qua ý niệm mê người kia. Thành thành thật thật đi vào sâu trong bốn trăm dặm. Phục dụng một hạt Băng Linh đan phẩm chất Vô hạ, sau đó chờ đợi Địa Tâm Hoang Hỏa Khí xuất hiện.

Hiệu quả của Băng Linh đan phẩm chất Vô hạ quả nhiên kinh người. Sở Mộ chỉ cảm thấy trong người không ngừng truyền ra từng đợt cảm giác mát lạnh, tập kích toàn thân. Xua tan toàn bộ cảm giác khô nóng trong người, khiến cho hắn có trạng thái vô cùng tốt, như ở bên ngoài.

Nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì, mười thời thần trôi qua, thậm chí ngay cả một đạo Địa Tâm Hoang Hỏa Khí hắn cũng không có gặp, không chỉ hắn không nhìn thấy. Những đội ngũ chờ bên cái hồ nham thạch kia cũng không có thu hoạch được gì.

Chuyện này không hợp với thói thường. Nơi này đã đi sâu vào Địa Tâm Hoang Hỏa cốc bốn trăm dặm. Cái hồ dung nham nóng bỏng, lại to lớn như vậy ít nhất mỗi phút đồng hồ sẽ xuất hiện một hoặc hai đạo Địa Tâm Hoang Hỏa Khí, không có lý nào đã qua một giờ còn không thu hoạch được gì.

- Rốt cuộc có chuyện gì?

- Chẳng lẽ đều bị đám đệ tử nội cung kia lấy đi?

- Không có đạo lý, Địa Tâm Hoang Hỏa Khí đối với bọn hắn không dùng được, không tới mức một đạo cũng không lưu nha.

Các loại tiếng nghị luận vang lên, đối với tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt vô cùng khó hiểu.

Sở Mộ cũng biết, loại hiện tượng này tất nhiêu có liên quan tới đám Kiếm giả Thần Ngưng cảnh kia. Không, phải nói là có liên quan tới Địa Tâm hoang viêm.

Dược hiệu của Băng Linh đan bắt đầu yếu dần, cảm giác khô nóng lần nữa xuất hiện trong cơ thể. Sở Mộ thấy vậy, lập tức lấy ra một hạt Băng Linh đan ăn vào, khí tức lạnh buốt lần nữa lan tràn toàn thân, đem khí tức khô nóng vừa mới tiến vào trong người đã bị đánh tan.

Về phần những người khác, đã có mấy đội ngũ quay người rời đi. Người ở lại chờ đợi cũng không còn nhiều.

Nhoáng một cái lại nửa thời thần trôi qua, vẫn không thu hoạch được gì, không có phát hiện ra bất luận một đạo Địa Tâm Hoang Hỏa Khí nào.

- Lại chờ nửa canh giờ, nếu như không có ta sẽ rời đi.

Sở Mộ thầm nghĩ một tiếng.

Lại nửa thời thần trôi qua, quả nhiên không có xuất hiện bất luận một đạo Địa Tâm Hoang Hỏa Khí nào. Sở Mộ hơi chút suy nghĩ một phen, lại một lần nữa lấy ra một hạt Băng Linh đan ăn vào. Thi triển thân pháp, lại đi vào sâu hơn trong Địa Tâm Hoang Hỏa cốc.

Băng Linh đan phẩm chất Vô hạ, có thể để cho Sở Mộ xâm nhập vào sâu tới bảy trăm dặm. Hơn nữa tu vi đạt tới Cửu Chuyển cảnh tứ chuyển, năng lực kháng nhiệt có tăng lên, đây cũng là chỗ dựa của Sở Mộ.

Địa Tâm Hoang Hỏa cốc này rốt cuộc có bao nhiêu, Sở Mộ không rõ ràng cho lắm, hắn không ngừng vào sâu, nhiệt độ càng lúc càng cao, bốn phía một mảnh đỏ rực. Bất tri bất giác, Sở Mộ đã tiến vào chỗ sâu chừng năm trăm dặm, hắn bắt đầu cảm thấy có chút ấm áp.

Lúc đạt tới sáu trăm dặm, cảm khác khô nóng tràn ngập toàn thân. Khí tức lạnh buốt của Băng Linh đan trong lúc nhất thời đối kháng. Không phân cao thấp, khiến cho Sở Mộ có cảm giác không dễ chịu. Nhưng mà còn chưa tới cực hạn.