Tạo nghệ kiếm thuật của Sở Mộ có thể đứng đầu đám đệ tử ngoại cung, ngay cả đệ tử nội cung cũng không có cách nào so sánh được với hắn.
Tầng thứ bảy kiếm thuật lĩnh vực, có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được. Lại có ngộ tính yêu nghiệt, khống chế lực lượng cực hạn nhập cảnh đỉnh phong. Tất cả mọi thứ này giúp cho Sở Mộ, dù chỉ là lần đầu tiên tiếp xúc với Thiên Hoang kiếm thuật, nhưng mà lại có thể thi triển ra Thiên Hoang kiếm thuật một cách chính xác.
Thức sau nối tiếp thức trước, từng kiếm nói liền. Mỗi một kiếm trực tiếp mà đơn giản, nhưng lại dính liền. Kiếm khi thì nhanh, khi thì chậm. BƯớc chân đi lại bốn phía, có một loại cảm giác không nói nên lời. Đám Kiếm giả bốn phía nhìn như si mê, say sưa. Đắm chìm ở bên trong rất lâu, không thể tự kiềm chế được.
Ngay từ đầu đám Kiếm giả bốn phía nhìn vào còn có thể hiểu được. Nhưng mà càng tới sau đó, bọn hắn lại cảm thấy kiếm thuật kia huyền diệu, cao thâm mạt trắc.
Tuy rằng động tác của Sở Mộ không phải quá nhanh, bọn hắn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, động tác kia tuyệt đối khong phức tạp. Nhưng mà không biết vì sao lại không có cách nào hiểu rõ được huyền bí bên trong.
Đám Kiếm giả cũng biết, đó là bởi vì cảnh giới của bọn họ chưa đủ cho nên mới tạo thành tình huống như vậy. Nếu như cảnh giới đủ tự nhiên có thể hiêu được, giống như nước chảy thành sông vậy.
Tuy rằng nhìn không hiểu, nhưng mà đám Kiếm giả trừng mắt, cố gắng làm cho bản thân mình nhớ kỹ mỗi một động tác của Sở Mộ. Để sau này khi tu luyện, bọn hắn có thể chậm rãi so sánh, hoặc nhiều hoặc ít cũng có trợ giúp.
Một khi Sở Mộ luyện kiếm lập tức quên đi người chung quanh, hoàn toàn đắm chìm vào trong đó. Từ thức thứ nhất, mãi tới thức thứ chín mươi chín.
Thức thứ chín mươi chín là cấp độ cực hạn Nhập cảnh. Mà Sở Mộ đã sớm đạt tới cấp độ cực hạn Nhập cảnh đỉnh phong. Đang ở trong bình cảnh, nắm giữ chín mươi chín thức của Thiên Hoang kiếm thuật cũng không phải là việc khó khăn gì.
Sau khi luyện một lần Sở Mộ thu kiếm mà đứng. Hai mắt tan rã, kỳ thực là hắn đang trầm tư, cảm nhận dư vị kiếm thuật vừa rồi. Bốn phía yên tĩnh, im lặng, mỗi người vẫn còn đang trong rung động.
Tiếp đó kiếm của Sở Mộ lại một lần nữa vung lên, lại là từ thức khởi đầu của Thiên Hoang kiếm thuật. Ngay sau đó là thức thứ hai, thức thứ ba, thứ tư, từng thức nối tiếp nhau, người tinh mắt có thể phát hiện ra, tốc độ luyện kiếm của Sở Mộ lúc này càng thêm chậm rãi.
Đánh bại đệ tử cũ, lại thông thạo đánh ra chín mươi chín thức Thiên Hoang Kiếm Thuật, thoáng cái khiến cho danh vọng của Sở Mộ trong đám đệ tử mới lên cao, rất có uy vọng, đồng thời cũng khiến cho hắn bị một đám đệ tử cũ theo dõi.
Trong đám đệ tử mới, chủ đề đàm luận nhiều nhất chính là về Sở Mộ. Trọng tâm các câu chuyện đại bộ phận đều có liên quan tới Sở Mộ, làm cho một ít người tâm cao khí ngạo khó có thể tiếp thu.
Mỗi khi có đệ tử cũ muốn bắt nạt đệ tử mới thì đám đệ tử mới thường nói một câu: Có bản lĩnh thì các ngươi đi tìm Sở Mộ đi.
Kết quả, có một ít đệ tử cũ quả thực đi tìm Sở Mộ. Chỉ là sau đó lại thua ở dưới kiếm của Sở Mộ. Lại phải giao ra mười viên Chân hoang đan hạ phẩm. Khiến cho số lượng Chân Hoang đan để dành của Sở Mộ không ngừng tăng lên.
Tục ngữ nói, thương đánh chim đầu đàn, cũng có nói cây to đón gió.
- Người mới cũng nên biết thân biết phận làm một người mới.
Sau khi Sở Mộ đánh bại mười mấy đệ tử cũ. Các đệ tử cũ phẫn nộ, bọn họ quyết định phải cho Sở Mộ một giáo huấn sâu sắc, nhớ đời. Làm cho hắn hiểu rõ, coi như hắn có chút thực lực, nhưng mà đệ tử mới cũng phải biết tôn kính sư huynh, không thể làm càn quá mức. Bằng không, sẽ không có kết cục tốt.
- Đi gọi Sở Mộ gọi tới.”
Yến Quyền nói, giống như phân phó hạ nhân làm việc.
- Được, ta lập tức đi ngay.
Người bị sai bảo cũng không phải là người hầu của Yến Quyền, cũng là đệ tử ngoại cung. Nhưng mà hắn không có một chút bất mãn nào, trái lại vẻ mặt còn rất là vinh hạnh.
- Có Yến sư huynh ở đây, coi như Sở Mộ kia có chút năng lực thì cũng phải thua dưới kiếm của Yến sư huynh.
- Không sai, thực lực Yến sư huynh không phải là thứ mà những người khác có thể so sánh.
Đám đệ tử cũ bên cạnh đều lấy lòng, vuốt mông ngựa. Tuy rằng Yến Quyền ra vẻ lạnh nhạt, nhưng mà khóe miệng vẫn hơi nhếch lên, biểu hiện trong lòng hắn đắc ý thế nào.
Sở Mộ đang luyện hết kiếm thuật, chuẩn bị rời khỏi diễn võ trường trở về nơi ở thì bị người Yến Quyền phái tới gọi lại.
- Sở Mộ, đi theo ta một chuyến. Yến Quyền Yến sư huynh muốn gặp ngươi.
Thái độ của người tới có chút ngạo mạn.
- Dẫn đường.
Sở Mộ chỉ cần suy nghĩ một chút đã biết, đây nhất định là một kẻ mạnh hơn ở ngoại cung này. Coi như lần này hắn cự tuyệt, nhất định sẽ có lần sau. Như vậy còn không bằng thẳng thắn một chút, trực tiếp đi đối mặt.
- Coi như ngươi thức thời.
Người tới này còn tưởng rằng Sở Mộ sẽ cự tuyệt, hắn đang chuẩn bị các loại lời lẽ đả kích. Ai ngờ Sở Mộ thoáng cái đồng ý đi với hắn gặp Yến sư huynh.
Hai người đối thoại cũng bị đám người chung quanh nghe thấy.
- Yến Quyền là ai?
- Đệ tử cũ sao?
- Ta biết, ta biết. Yến Quyền này trong đám đệ tử cũ có danh khí không nhỏ. Nghe nói hắn vào ngoại cung đã mười năm, thực lực cường đại. Nghe nói hai năm trước hắn đã tu luyện Thiên Hoang kiếm thuật tới thức thứ sáu mươi sáu. Hiện tại hai năm qua đi, nhất định lại có tiến bộ, không biết đã tu luyện tới thức thứ mấy rồi.
- Nhưng mà Sở Mộ có thể thi triển ra chín mươi chín thức của Thiên Hoang Kiếm Thuật nha.
- Thế nhưng ta nghe nói, kiếm thuật có cao thực lực chưa chắc đã cao. Dưới Kiếm Ý viên mãn và Áo Nghĩa, còn có lực lượng càng thêm cường đại kết hợp với kiếm thuật, đó mới là thực lực chân chính.”
- Đi. Đi xem một chút.
Nhất thời, một đám đệ tử mới nối đuôi đi theo Sở Mộ.
Thế giới Kiếm giả, mặc kệ là tổ chức nho nhỏ, hay là quái vật, thế lực lớn giống như núi cao, đấu kiếm đài đều là một trong những thứ không thể thiếu được.
Yến Quyền cùng một đám đệ tử cũ đang ở đấu kiếm đài chờ đợi Sở Mộ tới.
- Yến sư huynh, ta mang người tới rồi.
Kiếm giả mang theo Sở Mộ đến vội vã hành lễ với Yến Quyền, có chút lấy lòng, nói.
- Rất tốt.
Yến Quyền gật đầu rồi quay đầu nhìn về phía Sở Mộ. Hai mắt bắn ra tinh mang, giống như kiếm quang phá không bắn tới.