Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1235: Thứ Huyết sát thủ (Thượng)




- Ăn đan dược vào đi.

Sở Mộ lấy ra đan dược, ném cho Tiểu Hoàn, quay người trở về Luyện Đan thất, lưu lại chấn động vô cùng.

Không bao lâu sau, Nạp Lan Phong Hoa tiến vào Luyện Đan thất, nói lời cảm tạ với Sở Mộ. Sở Mộ mỉm cười, chỉ nói với nàng tiện tay mà thôi.

Đủ loại nghi hoặc hiện lên trong đầu Nạp Lan Phong Hoa.

Nếu như ngay từ đầu Sở Mộ che dấu tu vi, vậy tại sao phải yêu cầu công pháp với nàng?

Hơn nữa sao hắn lại té xỉu ven đường, được nàng cứu?

Mặt khác, tu vi của Sở Mộ rốt cuộc mạnh mẽ tới mức nào?

Cuối cùng, rốt cuộc Sở Mộ có lai lịch gì? Vì sao lại có tạo nghệ luyện đan kinh người như vậy? Đồng thời ít nhất còn có thực lực Nguyên cực cảnh mạnh mẽ.

Nghi hoặc vô số, xoay quanh trong đầu Nạp Lan Phong Hoa không ngớt, làm cho nàng không có cách nào tĩnh tâm lại. Trong lòng có xúc động muốn hỏi Sở Mộ. Có xúc động muốn đào bới tất cả bí mật của Sở Mộ ra.

Nhưng mà Nạp Lan Phong Hoa vẫn biết ngăn chặn xúc động này ở trong lòng. Nàng là nữ nhân thông minh, biết rõ cái gì nên hỏi cái gì không. Sở Mộ đã không muốn để cho người khác biết rõ thực lực của hắn, tự nhiên có đạo lý của hắn.

Trong lúc bất tri bất giác, ấn tượng về Sở Mộ trong suy nghĩ của Nạp Lan Phong Hoa càng thêm sâu sắc, cũng có chút biến hóa.

Luyện đan sư có được tu vi Nguyên cực cảnh hiếm thấy, cũng không có gì là kỳ lạ. Chỉ là một người nhìn qua tuổi rất trẻ, dường như hai mươi mấy tuổi, không chỉ có được tạo nghệ luyện đan có thể luyện chế ra đan dược cửu phẩm. Hơn nữa còn có tu vi Nguyên cực cảnh, khongo thể không khiến cho người ta khiếp sợ vạn phần.

Từ đó về sau, người Tiểu Đan các rốt cuộc không có cách nào coi Sở Mộ là một Luyện Đan sư tôn quý. Bởi vì đồng thời, hắn vẫn là một cường giả. Cường giả có được tu vi Nguyên cực cảnh.

Bất kể nói như thế nào, đối với Tiểu Đan các mà nói, đây ít nhất cũng là một chuyện tốt. Nạp Lan Phong Hoa cũng nghĩ thông suốt, vì sao Thiên Đan lâu lại dùng phương thức hạ giá cạnh tranh với Tiểu Đan các. Mà không có xuất ra thủ đoạn khác chèn ép, đây hẳn cũng là do công lao của Sở Mộ.

- Tiểu thư, người lại đang ngẩn người rồi.

Thị nữ Tiểu Hoàn trêu chọc, hai mắt đảo liên tục.

- Có phải đang suy nghĩ tới người khác hay không?

- Lắm chuyện.

Nạp Lan Phong Hoa trừng mắt nhìn Tiểu Hoàn, hai má hồng lên.

- Ta chỉ tự hỏi rốt cuộc Sở Mộ có lai lịch gì?

- Vừa rồi ta không có nói tên, tiểu thư sao lại biết rõ ta nói tới Sở Mộ?

Tiểu Hoàn lầm bầm, lại khiến cho hai má Nạp Lan Phong Hoa càng thêm đỏ.

- Ngươi mà nói nữa, ta..... Ta sẽ đánh ngươi.

Nạp Lan Phong Hoa lúc này mới thực sự như nữ nhi, nàng nắm tay, giả bộ muốn đánh Tiểu Hoàn.

- Ai nha, không dám, không dám, tiểu thư, ta không dám nữa. Bỏ qua cho ta đi mà.

Tiểu Hoàn vô cùng phối hợp, vội vàng quỳ xuống, toàn thân ra vẻ lạnh run, cầu khẩn.

- Ha ha...

Nạp Lan Phong Hoa bị bộ dáng của Tiểu Hoàn làm cho bật cười, rất lâu rồi nàng không có thoải mái như vậy. Đây cũng là ngày đầu tiên trong mấy năm qua, là lần đầu tiên nàng cười cao hứng như vậy.

- Được rồi, đứng lên đi.

Tiểu Hoàn cười hì hì đứng dậy, phủi chút bụi ở đầu gối, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, ra vẻ, nói

- Sở đại sư này tuổi còn trẻ lại có thuật luyện đan cao siêu tới ngay cả Tông sư cũng muốn thu làm đồ đệ. Hơn nữa bản thân lại có thực lực Nguyên cực cảnh cường đại. Bất kể nhìn thế nào, đều là thiên tài hiếm thấy. Tiểu thư, tâm động thì phải hành động, bỏ qua không còn cơ hội đâu.

Hai má Nạp Lan Phong Hoa hồng lên, trừng mắt nhìn Tiểu Hoàn. Đồng thời nàng khẽ cau mày, có chút lo lắng.

- Vũ Văn gia tộc là gia tộc trong thành trì cao cấp. Cường giả Nguyên cực cảnh trong tộc cũng không ít. Người như Vũ Văn Vô Thiên này tuy rằng quần là áo lượt, nhưng mà cũng là nhị thiếu gia của Vũ Văn gia tộc. Dùng tính cách của hắn, nhất định sẽ không dễ dàng tính toán như vậy, nhất định sẽ nghĩ cách, tìm cách đối phó với Sở đại sư.

- Tiểu thư, yên tâm đi. Thực lực Sở đại sư mạnh mẽ như vậy, muốn đối phó với hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Tiểu Hoàng cũng không có bao nhiêu lo lắng, luận kiến thức, nàng chỉ là một thị nữ, không có cách nào so sánh với Nạp Lan Phong Hoa.

Nạp Lan Phong Hoa lắc đầu, không có nói gì. Bất quá nàng lại nhanh chóng đi ra nogaif, tìm Sở Mộ, nói rõ lo lắng của nàng.

- Không cần lo lắng.

Sở Mộ mỉm cười, thực lực tổng hợp của hắn lúc này, chỉ cần không phải là Kiếm giả ngoài lục chuyển, hoặc là Kiếm giả Ngưng Thần cảnh. Muốn giết hắn, không có khả năng. Trừ phi là bị mấy tên Kiếm giả lục chuyển vây công.

Có lẽ Vũ Văn gia tộc có Kiếm giả lục chuyển, nhưng mà có lẽ không nhiều lắm. Thậm chí có khả năng không có.

Huống chi Sở Mộ còn có chiến sủng Bá Vương, nó là Man Hoang cự thú nhiều lần biến dị. Một khi triệu hoán ra, lực sát thương của Bá Vương vô cùng khủng bố. Kiếm giả lục chuển, trước mặt Bá Vương hoàn toàn không có lực hoàn thủ.

Giống như ngày thường, ban ngày luyện đan trong Tiểu Đan các. Tới đêm, Sở Mộ sẽ rời khỏi Tiểu Đan các trở lại phòng của mình trong đình viện để tu luyện.

Đêm nay bởi vì một ít chuyện mà mãi tới khuya Sở Mộ mới rời khỏi Tiểu Đan các, một mình trở lại phòng.

Biết rõ Sở Mộ là một vị cường giả, Nạp Lan Phong Hoa cũng không để cho hộ vệ của mình tiếp tục đi theo Sở Mộ. Coi như có nguy hiểm gì, hộ vệ của nàng chỉ làm liên lụy tới Sở Mộ mà thôi.

Đêm nay có ánh trăng, nhưng rất mông lung. khiến cho bóng đêm có chút ánh sáng u ám. Phía xa chợt truyền tới tiếng chó sủa lại khiến cho cảnh đêm càng thêm âm trầm.

Tiểu Đan các cách nơi này chỉ có một đoạn, Sở Mộ dùng tốc độ bình thường hành tẩu, ước chừng cần hai chung trà là có thể tới nơi.

Không biết vì sao hôm nay Sở Mộ lại cố ý đi chậm, giống như đang thưởng thức bóng đêm khôn cùng này. Có quỷ mới biết rõ trong cảnh đêm tối đen như mực này có gì đáng thưởng thức. Huống chi lại là một người, không có mỹ nhân làm bạn.

Không biết từ khi nào, trên bầu trời vô thanh vô ức có một đám mây đen thổi qua, che khuất ánh mặt trăng mông lung. Lập tức, cả vùng trời đất lâm vào bóng đêm, vươn tay lên không thấy năm ngón tay.

Sở Mộ nhấc chân bước về phía trước, lúc chân còn chưa rơi xuống đất thì đột nhiên dừng lại. Đầu ngửa về phía sau. Cùng lúc đó, một đạo kiếm quang đen kịt phảng phất như tương dung với cảnh đêm xẹt qua trước mắt. Cơ hồ dán chặt hai mắt hắn, khiến cho con mắt Sở Mộ cẳm thấy có chút đau đớn.