Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1220: Sở Mộ chủ động xuất kích (Hạ)




- Không phải ngươi đang nói tới ta sao?

Than hâm lạnh nhạt kia lần nữa vang lên, lâu chủ Thiên Đan lâu chỉ cảm thấy ánh sáng trước mắt lập tức khôi phục như ban đầu. Tiếp đó, trước mắt hắn xuất hiện thêm một đạo thân ảnh, phảng phất như từ rất lâu trước đó đối phương đã đứng đó. Loại cảm giác này hết sức kỳ lạ, lại khiến cho cơ bắp toàn thân hắn căng cứng.

- Ngươi là...

Lâu chủ Thiên Đan lâu trợn mắt, mang theo vẻ không thể tin nổi, nói là hai chứ mà mình vô cùng khiếp sợ.

- Sở Mộ?

- Chính là ta.

Sở Mộ nói, vô cùng tự nhiên ngồi xuống phía đối diện, giống như rất quen thuộc nơi này vậy.

Lâu chủ Thiên Đan lâu có tên là Nghiêm Liệt, lúc này trong mắt tràn ngập cảnh giác với Sở Mộ. Hắn phát hiện ra mình không có cách nào nhìn thấu tu vi của Sở Mộ. Bởi vì không cảm thấy một chút kiếm khí chấn động nào từ trên người Sở Mộ.

Như vậy chỉ có ba loại tình huống, thứ nhất, Sở Mộ không có tu vi kiếm khí, không phải là Kiếm giả. Loại thứ hai là tu vi Sở Mộ hơn hắn, cho nên che dấu chấn động, khiến cho hắn không có cách nào cảm giác được. Loại thứ ba, Sở Mộ có tu luyện công pháp đặc thù thu liễm khí tức, hơn nữa đẳng cấp còn không thấp.

Loại thứ nhất hoàn toàn có thể bài trừ. Bởi vì người không có tu vi làm sao có thể dưới tình huống không bị hộ vệ phát hiện ra. Lại dưới tình huống hắn không cảm thấy mà xuất hiện trước mặt hắn được?

Nghiêm Liệt tức giận người thu thập tình báo, ai nói Sở Mộ này không có tu vi chứ?

Tình huống thứ hai và thứ ba thì có thể, nhưng mà Nghiêm Liệt càng nghiêng về loại thứ hai hơn. Bởi vì hắn thực sự không thấy Sở Mộ tới gần. Mãi tới khi đối phương lên tiếng hắn mới kịp phản ứng.

Nghĩ tới đây trên trán Nghiêm Liệt toát mồ hôi lạnh, rùng mình. Toàn thân không tự chủ được khẽ run rẩy, sởn hết cả gai ốc.

Nếu... Chỉ là một giả thiết, Sở Mộ không nói, mà âm thầm ra tay. Như vậy chẳng phải hắn không thể ngăn cản được đối phương hay sao?

Sở Mộ không nói gì, vẻ mặt Nghiêm Liệt biến ảo cũng bị hắn thu vào trong mắt. hắn cũng hiểu rõ trong lòng Nghiêm Liệt lúc này đang nghĩ gì.

- Đêm khuya vào nhà người khác mất đi phong phạm của một đại sư.

Một lúc lâu sau, Nghiêm Liệt rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, buông kiếm đặt lên trên bàn rồi ngồi xuống vị trí đối diện với Sở Mộ. Sở Mộ không có ý định động thủ, nếu không vừa rồi đã là cơ hội tốt nhất.

- Ngươi cảm thấy ta giết ngươi cần mấy kiếm?

Sở Mộ giống như không nghe thấy được lời nói của Nghiêm Liệt, hắn chỉ lên tiếng. Đồng thời tay như làm ảo thuật, trong tay xuất hiện một thanh kiếm khí. Chậm rãi rút kiếm ra, thanh âm du dương và quang mang phản xạ ra khiến cho vẻ mặt Nghiêm Liệt đại biến.

Hai mắt hắn nheo lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào thanh kiếm khí mà Sở Mộ đang rút ra, trong lòng vô cùng khiếp sợ.

Hắn không có nghiên cứu sâu về kiếm khí, nhưng mà vẫn có thể nhìn ra được. Thanh kiếm khí trong tay Sở Mộ này phẩm chất tuyệt đối trên kiếm khí của hắn. Đó chính là kiếm khí vương phẩm.

Kiếm giả có thể sử dụng kiếm khí vương phẩm, tu vi không cần phải nói: tự nhiên là Nguyên cực cảnh.

Cho dù là Nguyên cực cảnh yếu nhất cũng có thể đơn giản chém giết được hắn. Mồ hôi lạnh trên trán Nghiêm Liệt toát ra rồi chảy xuống, trong lòng vô cùng khẩn trương.

Chênh lệch giữa Cửu Chuyển cảnh và Nguyên cực cảnh quá mức rõ ràng, hắn không dám có bất kỳ động tác gây hiểu lầm nào. Vô luận thế nào, bảo vệ tính mạng trước rồi nói sau.

- Các hạ đêm khuya tới đây tất có chuyện khác. Có chuyện gì kính xin nói rõ.

Nghiêm Liệt hiện tại không đề nổi dũng khí lên.

- Ta chỉ nói một câu thôi, Thiên Đan lâu, có lẽ không chỉ Biên Hoang thành có nha.

Sở Mộ tùy ý nói, một mặt lấy tấm vải chuyên được hắn dùng lau Bát Diện Thiên Hoang kiếm.

- Thiên Đan lâu trong Biên Hoang thành chỉ là một phân bộ mà thôi.

Nghiêm Liệt cân nhắc một chút, lại nói. Đây cũng không phải là bí mật gì, đã nói ra miệng cũng không cần gì phải giấu diếm.

- Thiên Đan lâu chúng ta có tổng bộ tại Cổ Hoang thành. Cổ Hoang thành là một tòa thành cao cấp, cũng thành lập phân bộ ở một ít thành trì trung cấp và thành trì cấp thấp. Cao thủ trong Thiên Đan lâu chúng ta vô số. Thực lực giống như ta chỗ nào cũng có. hơn nữa một khi ta bị giết chết. Thiên Đan lâu sẽ điều tra và trả thù.

Từ trong lời nói của Nghiêm Liệt Sở Mộ có thể nghe ra được, thế lực của Thiên Đan lâu không nhỏ. Tối thiểu so với Nạp Lan gia tộc cường đại hơn, không phải dễ trêu. Lời nói của Nghiêm Liệt cũng rõ ràng. Coi như Sở Mộ giết hắn, cũng vô dụng. Thiên Đan lâu tuyệt đối sẽ không buông tha cho Sở Mộ.

Sở Mộ cũng không tính giết đối phương, tối thiểu hiện tại còn không có.

- Ngươi có thể yên tâm, hiện tại ta không có hứng thú giết ngươi.

Sở Mộ nói, nhìn Nghiêm Liệt một cái.

- Nhưng mà ngươi nên nhớ kỹ một điểm. Thiên Đan lâu dùng đan dược làm chủ, Tiểu Đan các cũng dùng đan dược làm chủ. Có thể cạnh tranh, nhưng mà nếu như ngươi muốn chơi một ít thủ đoạn, thì có thể thử xem. Nhìn xem ta có sợ Thiên Đan lâu các ngươi hay không.

Ngữ khí của Sở Mộ rất là bình thản, không sắc bén một chút nào, nhưng mà ý tứ uy hiếp trong đó lại vô cùng rõ ràng. Nghiêm Liệt có thể nghe ra rõ ràng.

Từ ngữ khí của Sở Mộ, Nghiêm Liệt nghe ra một loại phong mang, ngông nghênh, không sợ tất cả cường thê.s Nếu như hắn thực sự muốn đùa bỡn một ít thủ đoạn, Sở Mộ này nhất định sẽ nói được làm được. Đến lúc đó mạng nhỏ của hắn không còn, về phần Thiên Đan lâu trả thù thế nào hắn cũng không còn mạng mà biết.

Nghĩ tới nghĩ lui, mạng hắn vẫn là quan trọng nhất.

Không cần Nghiêm Liệt trả lời, sau khi Sở Mộ nói xong Thân thể nhoáng một cái, lại biến mất trước mặt Nghiêm Liệt.

Tinh túy của Phi Huyền Huyễn Không bộ được phát huy vô cùng tinh tế. Dưới tình huống Nghiêm Liệt chú ý, thân thể Sở Mộ bất động, sau mấy hơi mới chậm rãi trở nên phai nhạt. Tiếp đó tiêu tán giống như sương mù. Lúc Nghiêm Liệt kịp phản ứng thì Sở Mộ đã rời đi.

Loại thủ đoạn này lại lần nữa khiến cho trán hắn rịn ra mồ hôi. Từ mặt chảy xuống cằm. Sống lưng cảm thấy lạnh lẽo, toàn thân không tự chủ được run rẩy.

hít sâu mấy hơi, Nghiêm Liệt cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, bắt đầu suy nghĩ nên ứng phó với cục diện này như thế nào.

Chuyện Thiên Đan lâu coi như giải quyết, đám người Nạp Lan Phong Hoa không biết chuyện gì xảy ra. Kỳ hạn ba ngày đã qua, Thiên Đan lâu không ngờ lại không có hành động gì.