Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 121: Ai có thể giành giải nhất? (2)




- Ta nghĩ, cảm nhận của các ngươi lúc đó, chắc hẳn cũng giống như ta, hết sức kích động, lại hết sức bất ngờ, cũng có vài phần chán nản.

Trưởng lão trọng tài tiếp tục nói, râu mép vài sợi thưa thớt cái vểnh cái cong, vô cùng hình tượng:

- Hai người Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo, tu vi của bọn họ, kiếm thuật của bọn họ đã được bản phái công nhận, là đứng vị trí trước ba trong các đệ tử, gần với Lý Dật. Không ngờ hai người lại bị Tiêu Thiên Phong đệ tử Lăng Phong Viện cũng không nổi danh cường thế đánh bại. Nói thật, ta so với các ngươi càng kích động hơn. Bởi vì, đây là lần cuối cùng ta chủ trì thịnh hội Thanh Phong Đấu Kiếm. Bởi vì, Tiêu Thiên Phong là đệ tử của bản phái. Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo về tu vi kiếm thuật vẫn bày ra đó. Ta tin tưởng bọn họ bị đánh bại, trải qua lần thất bại này, sẽ càng cường đại hơn. Tiêu Thiên Phong cường đại, có nghĩa là kiếm phái chúng ta xuất hiện thêm một đệ tử cường đại. Tương lai, chính là một trưởng lão cường đại của bản phái, đây là phúc của bản phái.

- Ban đầu ta cảm thấy, bản phái xuất hiện thêm đệ tử kiệt xuất Tiêu Thiên Phong này, đã là có phúc cực lớn. Thật không có nghĩ tới, bất ngờ không ngừng diễn ra. Còn có một người nữa. Đó chính là Sở Mộ!

Giọng nói của trưởng lão trọng tài càng cao hơn, càng sắc bén hơn. Trong nháy mắt, ánh mắt hắn rơi vào mặt Sở Mộ lên, hình như đại biểu cho ánh mắt mọi người, đồng thời rơi vào mặt Sở Mộ lên, khiến Sở Mộ lập tức cảm nhận được một tia áp lực.

- Tu vi Kiếm Khí Cảnh bát đoạn đỉnh phong, trước đánh bại Kiếm Khí Cảnh cửu đoạn trung kỳ, sau lại đánh bại cửu đoạn hậu kỳ. Người này đã liên tục cho chúng ta thấy những điều ngoài dự liệu. Ban đầu chúng ta đều cảm thấy, Sở Mộ đấu với Lý Dật, lấy tu vi và kiếm thuật của Lý Dật, có thể đánh bại Sở Mộ dễ dàng. Nhưng sự thực lại không phải như vậy. Kiếm thuật của Sở Mộ tinh thâm, khiến Lý Dật không thể không thi triển ra Vân Hải Kiếm Thuật. Chúng ta lại cho rằng, Lý Dật sẽ giành thắng lợi.

Giọng nói của trưởng lão trọng tài trầm bồng du dương, tràn ngập cảm giác lực lượng cao thấp dao động, không ngừng thu hút sự chú ý của mọi người vào trong đó, nâng trái tim của bọn họ lên, hết sức chăm chú:

- Nhưng, lại một lần nữa chuyện ngoài dự đoán chúng ta đã phát sinh. Vân Hải Kiếm Thuật bị phá. Sở Mộ còn cho thấy thực lực kinh người. Tu vi kiếm khí còn xa mới bằng được Lý Dật, thật sự lấy kiếm thuật tinh diệu và nắm chắc thời cơ tuyệt hảo, một lần hành động đoạt được ưu thế, đánh bại Lý Dật, sáng tạo ra một chuyện gần như không thể nào thực hiện nổi.

Hơi thở của mọi người không tự chủ được trở nên dồn dập. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Sở Mộ, càng nóng rực.

Trưởng lão trọng tài thật ra còn che giấu một điểm. Đó chính là một suy đoán của hắn. Bởi vì trong lúc Sở Mộ thi triển Thanh Phong Kiếm Thuật, hắn cảm giác được một loại chấn động kỳ lạ. Loại chấn động này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Đó là chấn động thuộc về ý cảnh.

Chỉ là hắn không dám khẳng định. Bởi vì, ý cảnh xuất hiện ở trên người một đệ tử Kiếm Khí Cảnh bát đoạn, khiến người ta không thể tin tưởng nổi. Trưởng lão tin tưởng, không chỉ có hắn, Chưởng giáo cùng với Chưởng viện và các vị các trưởng lão cũng có thể phát hiện ra loại suy nghĩ này.

- Hiện tại, tiến hành cuộc đấu tranh đoạt giải quán quân của Đấu Kiếm Thịnh Hội. Tiêu Thiên Phong đấu với Sở Mộ. Bọn họ, một người là thiên tài ngang trời xuất thế, một người là thiên tài kỳ tích quật khởi. Rốt cuộc hai người bọn họ những ngôi sao mới nổi, ai... có thể thu được danh hiệu đứng đầu?

Trưởng lão trọng tài vung hai tay lên, vẻ mặt đỏ bừng. Bởi vì kích động, giọng nói của hắn càng cao vút lêng, giống như tiếng kim loại va chạm vang lên.

Ai có thể thu được danh hiệu đứng đầu?

Nghi vấn này nhất thời vang lên ở trong lòng mọi người, giống như sấm đánh, cuồn cuộn vang vọng không ngừng.

Đứng đầu! Thuộc về ai?!!

Có gió thổi qua. Gió trở nên mãnh liệt, gào thét rung động, thổi cho tóc người, góc áo tung bay. Hai mắt mọi người không tự chủ được, nheo lại.

Sắp tới mùa đông, gió thổi tới mang theo một hơi lạnh đến tận xương, khiến rất nhiều đệ tử toàn thân không tự chủ được run lên, ôm thật chặt thân thể, thoáng vận dụng kiếm khí, để xua tan đi hơi lạnh này.

Trên kiếm đài hình tròn, đường kính mười thước, hai bóng người cách xa nhau năm thước đứng thẳng đối mặt với nhau. Ánh mắt nhìn nhau, bắn ra tinh quang sắc bén, va chạm trong hư không, giống như kiếm khí bắn tới, nổ tung, đẩy ra vô số chấn động.

Gió thổi qua thân hai người. Rất nhiều kiếm khí nhỏ lúc ẩn lúc hiện nhảy nhót trong không khí, khiến gió thoáng xấu hổ, tán loạn không thành hình dạng.

- Từ lần đầu tiên bắt đầu nhìn thấy ngươi, cho tới ngày hôm nay, thời gian đã rất lâu rồi.

Tiêu Thiên Phong chậm rãi nói. Giọng nói như kiếm, sắc bén đến cực điểm. Tay phải hắn cầm chuôi kiếm, chậm rãi rút kiếm ra.

Chiếc khăn buộc đầu phiêu đãng trong gió phát ra những tiếng phần phật, chói tai. Một ánh sáng chói mắt chậm rãi phóng bắn. Khí tức mạnh mẽ không gì sánh được tràn ra. Phong quang vô cùng vô tận tràn ngập xung quanh. Những tiếng xé gió chấn động hư không.

Sở Mộ cũng cầm chuôi kiếm, chậm rãi rút kiếm ra. Rút kiếm chỉ là một quá trình, là quá trình điều tức kiếm khí ngưng tụ khí tức. Theo từng tấc kiếm rút ra, khí tức toàn thân phóng thích ra càng thêm nồng đậm càng thêm sắc bén. Gió thổi tới, tất cả bị hút kéo nhào nặn, đập nát, chuyển hóa cho mình sử dụng.

Khí tức nhanh chóng tràn ngập, ngưng tụ, khuếch tán ra, rồi lại tràn ngập xung quanh. Giống như vô số thanh kiếm vô hình trùng kích tới. Khí tức càng thêm ngưng tụ càng thêm mãnh liệt. Không ngờ trong mơ hồ hình thành hai hình tròn bao quanh Sở Mộ cùng Tiêu Thiên Phong.

Màu xanh rất nhỏ và màu vàng thành quả cầu lớn ba thước bao quanh hai người. Có từng đạo kiếm khí rất nhỏ giống như tia chớp nhanh chóng xuyên qua nhảy lên, cắt từng cơn gió thổi tới. Bất chợt, viên cầu chậm rãi khuếch tán ra. Hai khí tức trong nháy mắt liền va chạm.

Bùm bùm.

Những âm thanh giống như chạm điện vang lên. Trong lúc mơ hồ, hình như vẫn có thể thấy được vô số kiếm khí va chạm phát ra tia lửa, giống như hồ quang nổ tung nhảy lên ở trong không khí. Màu xanh nhạt cùng màu vàng nhạt đều lõm xuống.

- Kiếm của ta vô cùng vô tận. Tiếp chiêu!

Tiêu Thiên Phong than khẽ một tiếng. Tốc độ rút kiếm của hắn nhanh hơn, hóa thành một đạo ánh sáng màu vàng nhạt vô cùng sắc bén, dường như xuyên thủng hư không, long trời lở đất đâm về phía Sở Mộ. Nhanh mạnh, sắc bén vô cùng. Không khí bị trực tiếp đâm thủng một lỗ.

- Kiếm thật nhanh!

Sở Mộ âm thầm kinh ngạc. Hắn hoàn toàn không tỏ ra yếu kém, lấy tốc độ rút kiếm nhanh hơn, một kiếm như gió lốc.

Leng keng!

Vô số tia lửa bắn ra, giống như hai ngôi sao băng lập tức va chạm, long trời lở đất. Âm thanh chói tai đến cực điểm bùng nổ xé nát không khí, không ngừng khuếch tán ra, nặng nề đập vào màng nhĩ của mọi người. Từng cảm giác đau đớn xuất hiện, giống như màng tai bị đâm thủng, khiến người ta vô cùng khó chịu.

(Nhảy chương 123 nội dung liền mạch)