Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1157: Đạm Đài Lưu Quang




Lúc này hai người đi xuống lầu, sau khi đi xuống tầng dưới của kiếm lâu liền đứng xa nhau mười mét.

Sở Mộ và Tần Sơn Hà cũng đi xuống, hai người muốn xem thưc lực Đạm Đài Lưu Quang như thế nào.

Tay phải Đồ Cương như cự trảo nắm lấy cự kiếm to như tấm ván, hắn quơ kiếm cũng sinh ra kiếm phong sắc bén, mơ hồ có thể từng tia kiếm khí quanh quẩn biên giới cự kiếm.

Đạm Đài Lưu Quang không nói gì, hắn nâng tay phải rút kiếm.

Kiếm của Đạm Đài Lưu Quang khác với kiếm của Đồ Cương, hai bên không khác gì hai thái cực, đó là một thanh kiếm lớn như ngón út, thân kiếm hình bầu dục, không có mũi kiếm, bởi vì mũi kiếm quá nhỏ hơn nữa biên giới mũi kiếm còn có khai phong.

Đồng tử Sở Mộ co rút khi nhìn thấy mũi kiếm.

Đồ Cương và Đạm Đài Lưu Quang là hai thiên tài đặc thù.

Kiếm của hắn không phải là bổ và chém, chỉ sợ hắn tu luyện kiếm thuật cũng cực ít dùng phách trảm hoặc động tác cùng loại, đâm là động tác chính yếu nhất, gọt là động tác thứ yếu. Chỉ có động tác như thế mới có thể phát huy ra thực lực của thanh kiếm trong tay tới mức tận cùng.

- Đến đây đi, lúc này xem ta có thể đánh ngã ngươi hay không.

Đồ Cương cười to, không do dự xuất kiếm, hai tay nắm chặc cự kiếm to như tấm ván, kiếm quang quét ngang sinh ra kiếm phong cực kỳ cường đại, từ đó có thể thấy lực lượng của hắn đã tăng lên rất nhiều.

Thân thể Đạm Đài Lưu Quang trong nháy mắt hóa thành một đạo tàn ảnh trong hư không, kiếm của hắn giống như sao băng xuyên thủng tất cả mọi thứ.

Kiếm phong của Đồ Cương bị xé nứt, òoàn toàn không thể ảnh hưởng tới Đạm Đài Lưu Quang mảy may, dưới quang chi áo nghĩa, tốc độ của Đạm Đài Lưu Quang nhanh đến mức tận cùng, Tần Sơn Hà không nhìn rõ ràng, chỉ cảm thấy trước mắt có đạo hào quang cực nhanh bay qua, hoàn toàn không nhìn thấy gì khác.

Sở Mộ miễn cưỡng bắt được thân ảnh Đạm Đài Lưu Quang và kiếm của hắn đang tới gần Đồ Cương.

Đồ Cương cả kinh, hắn vận dụng tốc độ áo nghĩa, mặc dù tốc độ không bằng đối phương nhưng cũng nhanh hơn trước kia rất nhiều, lập tức có phản ứng, hắn gia tốc kiếm trong tay ngăn cản trước người.

Thân thể Đạm Đài Lưu Quang biến mất trước mặt Đồ Cương, xuất hiện bên người sau đó gọt một kiếm, tốc độ vẫn nhanh tới mức tận cùng.

Tốc độ của quang chi áo nghĩa có chỗ độc đáo, nó nhanh hơn phong chi áo nghĩa, tốc độ áo nghĩa cũng kém sắc hơn nó nhiều, hơn nữa còn có lực xuyên thấu cực mạnh không dưới kim chi áo nghĩa, đây là lực lượng rất kinh người.

Luận uy năng hai chủng áo nghĩa quang ám còn mạnh hơn ngũ hành nhiều..

Đồ Cương vội vàng biến chiêu, Đạm Đài Lưu Quang tiến công làm Đồ Cương chật vật, Sở Mộ lắc đầu, bởi vì sách lược của Đồ Cương sai lầm.

Hắn am hiểu lực lượng, Đạm Đài Lưu Quang am hiểu tốc độ, lực lượng và tốc độ không có mạnh yếu tuyệt đối, chỉ nhìn cách ngươi vận dụng.

Hiện tại Đồ Cương làm như vậy chẳng khác gì buông tha lực lượng của mình, dùng tốc độ yếu ớt của mình đối kháng với Đạm Đài Lưu Quang, lâm vào hạ phong là bình thường.

Mấy lần biến chiêu, Đồ Cương cũng ý thức được bằng tốc độ áo nghĩa gà mờ của mình căn bản không cách nào chống lại Đạm Đài Lưu Quang chứ đừng nói đánh bại, cho dù tốc độ áo nghĩa của hắn đạt tới sáu chuyển cực hạn, từ tốc độ cũng khó chống lại Đạm Đài Lưu Quang.

Trong tay kiếm giả khác nhau, áo nghĩa chi lực ngang cấp cũng có mạnh có yếu khác nhau.

Giống vậy như, Đạm Đài Lưu Quang rèn luyện lực lượng áo nghĩa đến sáu chuyển cực hạn cũng không thể so sánh với Đồ Cương.

Lại biến chiêu, lần này buông ta tốc độ áo nghĩa đổi thành lực lượng áo nghĩa, tốc độ mỗi kiếm hạ thấp nhưng mỗi một kiếm gia tăng lực lượng rất lớn, lúc hắn tấn công hình thành kiếm áp tỏa ra bốn phía, hình thành phong áp khổng lồ, phối hợp kiếm thuật lĩnh vực chi lực vặn vẹo không gian chung quanh.

Hắn đảo ngược hoàn cảnh xấu của bản thân, hoàn toàn ngang hàng với Đạm Đài Lưu Quang.

Tần Sơn Hà không thể nhìn rõ thân ảnh Đạm Đài Lưu Quang, hắn chỉ nhìn thấy một đạo hào quang xẹt ngang mặt mình mà thôi, cho dù hắn dùng tinh thần ý niệm cũng không thể “Nhìn” rõ ràng, Sở Mộ nheo măt và dùng tinh thần ý niệm bao phủ và hết sức chăm chú mới có thể nhìn rõ quá trình chiến đấu giữa Đạm Đài Lưu Quang cùng Đồ Cương.

Sở Mộ đã nhìn thấy phương thức chiến đấu của Đồ Cương nhiều lần, lần đầu tiên nhìn thấy phương thức chiến đấu của Đạm Đài Lưu Quang.

Đơn giản, trực tiếp, nhanh chóng, mỗi một kiếm đều buông tha tất cả hoa lệ, chỉ truy cầu sát thương thuần túy và trực tiếp nhất thuần, dùng đâm làm chủ, dùng gọt làm phụ, mỗi một chiêu mỗi một thức giống như trải qua thiên chuy bách luyện, vừa đúng, nhiều hơn một ít sẽ quá tải, ít đi mọt chút sẽ quá nhẹ.

Kỹ xảo chiến đấu của Đồ Cương cũng thập phần đơn giản, đại khai đại hợp, mỗi một kiếm có khí thế bức người, lực lượng thông thiên.

Hai người chiến đấu kịch liệt làm hư không chung quanh xuất hiện vết rạn, cho thấy hai người khống chế lực lượng bản thân đạt tới Nhập Cảnh cực hạn.

Bỗng nhiên hai thân thể tách ra.

Đạm Đài Lưu Quang thu kiếm vào vỏ, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Đồ Cương, sắc mặt Đồ Cương biến hóa liên tục sau đó hậm hực lên tiếng:

- Lần tiếp theo ta nhất định đánh bại ngươi.

Tần Sơn Hà phát hiện má trái Đồ Cương xuất hiện vết máu tinh tế, xem bộ dáng là kiếm của Đạm Đài Lưu Quang cắt một cái, Đạm Đài Lưu Quang hoàn hảo không tổn hao gì, nói rõ trận chiến giữa hai người là Đạm Đài Lưu Quang chiếm cứ thượng phong.

Nhưng điều này cũng không có thể nói Đạm Đài Lưu Quang mạnh hơn Đồ Cương, một khi đánh nhau sinh tử, cuối cùng ai chết vào tay ai còn khó nói, hoàn toàn không thể phán đoán.

- Muốn ta gia nhập chiến đội Chấn Thiên, có thể, ngươi đánh bại ta đi!

Đạm Đài Lưu Quang bỏ qua Đồ Cương, nhìn về phía Sở Mộ sau đó lạnh lùng lên tiếng.

- Đội trưởng, giáo huấn hắn, gia hỏa mặt lạnh này chỉ bội phục người mạnh hơn mình.

Đồ Cương thu hồi cự kiếm, cười hắc hắc nói với Sở Mộ.

Tần Sơn Hà tự động thối lui giao sân bãi cho Sở Mộ và Đạm Đài Lưu Quang.

Nhìn thẳng Sở Mộ, đáy mắt Đạm Đài Lưu xuất hiện hào quang sáng ngời, khí thế cực kỳ kinh người giống như khí lạnh bao phủ chung quanh.

Ngay lập tức Đạm Đài Lưu Quang xuất kiếm, thân thể của hắn như dung hợp với kiếm quang, hóa thành một đạo kiếm quang phá không tới gần, liềngay cả n Đồ Cương cũng khó thấy thân thể của hắn.

Cảm giác người trong cuộc và người ngoài cuộc đứng xem, Đồ Cương cảm thấy kinh hãi khi nhìn thấy tốc độ của Đạm Đài Lưu Quang:

- Tốc độ của gia hỏa này nhanh hơn.

Cũng không phải nói tốc độ nhanh hơn, mà là tốc độ xuất kiếm nhanh hơn.