Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1022: Lĩnh ngộ




Sở Mộ siết chặt nắm tay:

- Kiếm Giả Thái Cổ!

Dù hiện giờ thực lực của Sở Mộ mạnh hơn lúc ở hội Kiếm Tôn vô song thiên hạ nhiều, nhưng hắn không nắm chắc đánh lại Tư Đồ Tú, Dương Liệt.

- Cách chiến đấu của bọn họ...

Sở Mộ nhớ lại cách chiến đấu của Tư Đồ Tú, Dương Liệt, đôi mắt nhắm chặt bỗng mở ra bắn tia sáng để lại dấu vết rõ ràng trong không khí.

Sở Mộ rất quen thuộc cách chiến đấu của Kiếm Giả Cổ Kiếm đại lục, nhưng hai Kiếm Giả Tư Đồ Tú, Dương Liệt chiến đấu làm hắn vừa thấy quen vừa lạ.

Quen thuộc vì có xen lẫn cách chiến đấu của Kiếm Giả Cổ Kiếm đại lục ở bên trong, xa lạ vì lần đầu tiên hắn thấy có Kiếm Giả dùng cách chiến đấu như vậy.

Kiếm Giả Cổ Kiếm đại lục mặc dù cũng chú trọng khống chế lực lượng nhưng chủ yếu theo đuổi uy lực mạnh mẽ, mỗi chiêu kiếm kỹ đều cố gắng nâng cao uy lực, tốt nhất là mạnh mẽ tới mức một chiêu diệt cường địch.

Kiếm kỹ càng mạnh thì tiêu hao càng lớn, lúc thi triển tích lũy thời gian khá dài, sau khi dùng gây ra gánh nặng tạm thời cho thân thể cũng nặng hơn, không thể liên tục sử dụng.

Nhưng Kiếm Giả Cổ Kiếm đại lục đã thói quen kiểu chiến đấu này, không ngừng theo đuổi, đi trên con đường này càng lúc càng xa.

Chưa từng có ai chất vấn, Sở Mộ cũng không cảm thấy có gì sai, dù sao kiếm là vũ khí giết chóc, kiếm tồn tại vì chém giết cường địch.

Nhưng hiện tại suy nghĩ của Sở Mộ bị kích thích, hơi thay đổi.

Kiểu chiến đấu của Tư Đồ Tú, Dương Liệt hơi giống Kiếm Giả Cổ Kiếm đại lục vừa giống kiếm thuật sư.

Kiếm của họ nhìn như uy lực không lớn nhưng rất thích hợp, nắm chắc thời cơ rất chính xác, mỗi kiếm như trải qua tính toán tỉ mỉ.

Đường kiếm của Tư Đồ Tú thuận đường cắt qua công kích mãnh hổ của Liệt Sơn Hổ, xoay người trên không trung chém kiếm xuống, lực lượng giấu trong kiếm có một phần ảnh hưởng không khí bên ngoài, thúc đẩy không khí hình thành áp lực với Liệt Sơn Hổ rồi chém đường kiếm dứt khoát.

Kiếm của Liệt Sơn Hổ là bá đạo, đại khai đại hợp, lực lượng hung dũng, nhìn như mạnh mẽ hơn Tư Đồ Tú nhưng khi va chạm thì ngang sức nhau.

So sánh thì cách chiến đấu của Tư Đồ Tú càng có kỹ xảo hơn.

Thực lực của Sở Mộ dù không bằng đối phương nhưng ánh mắt thì cao hơn, hắn nhìn ra bàn về lực lượng tuyệt đối thì Tư Đồ Tú không bằng Liệt Sơn Hổ, cuối cùng đấu ngang tay đã nói lên điều gì? Tức là cách chiến đấu của Tư Đồ Tú tốt hơn.

Sở Mộ khẽ thở dài:

- Xem ra Kiếm Giả Cổ Kiếm đại lục đều lên lối rẽ.

Ngẫm lại cũng đúng, thế giới Thái Cổ mới là trung tâm, Cổ Kiếm đại lục chỉ là một mảnh nhỏ phân ly từ thế giới Thái Cổ, thời gian lâu rất nhiều tinh nghĩa thất truyền, dần dà lệch khỏi con đường chính xác.

Trong đầu Sở Mộ không ngừng lặp lại hình ảnh Tư Đồ Tú và Dương Liệt rút kiếm, mắt hắn ngày càng sáng, lòng dần hiểu ra:

- Nắm giữ lực lượng, thu phát tùy tâm. Vào khoảnh khắc công kích mới khiến lực lượng hội tụ thì sẽ giảm bớt nhiều tiêu hao, khiếu đối thủ càng khó đề phòng hơn.

- Tư Đồ Tú và Dương Liệt làm chưa đủ hoàn mỹ, còn dấu vết để lại.

Sở Mộ rút kiếm, đường kiếm bình thường đâm tới trước không có chút lực lượng dao động, bởi vì hắn không hề rót vào kiếm ý kiếm nguyên và lực lượng áo nghĩa.

Nhưng tốc độ đâm kiếm rất nhanh, còn lặng lẽ không tiếng động. Chỉ vào khoảnh khắc cuối cùng kiếm ý kiếm nguyên, lực lượng áo nghĩa mới rót hết vào trong kiếm, đẩy tới mũi kiếm. Không gian đầu mũi kiếm xuất hiện một đoàn hỗn tạp, chậm rãi tan biến.

Sở Mộ thở phào thầm nghĩ:

- Đổi phương hướng rồi nhưng chưa đủ hoàn mỹ.

Tuy nhiên đã đổi hướng, con đường cũng trong sáng hơn.

- Có lẽ trong thế giới Thái Cổ có miêu tả tỉ mỉ và chỉ dẫn về cách chiến đấu này.

Sở Mộ càng khao khát muốn vào thế giới Thái Cổ hơn.

Tuy nôn nóng nhưng Sở Mộ biết còn phải hai mươi mấy ngày nữa mới đến, dù có vào thế giới Thái Cổ thì chưa chắc sẽ được tư liệu tỉ mỉ, vậy là chỉ có thể tự lần mò.

Sở Mộ không ngừng nhớ lại hình ảnh chiến đấu của Tư Đồ Tú, Dương Liệt, cách bọn họ rút kiếm, ra kiếm, công kích, thu kiếm vân vân, chi tiết mỗi một động tác đều không bỏ sót, chiếu lại trong óc hắn càng rõ ràng, tỉ mỉ vô cùng.

Dương Liệt hay Tư Đồ Tú chỉ nắm giữ sơ cách chiến đấu này, có thể nói còn chưa đến đẳng cấp nhập môn thật sự. Sở Mộ đã quan sát, chiêm nghiệm nhiều lần cho ra kết luận như vậy.

Vì Tư Đồ Tú hay Dương Liệt khi ra kiếm thì giữa đường sẽ rót vào lực lượng, vì bọn họ chưa nắm giữ tinh thâm. Không thì khoảnh khắc kiếm tiếp xúc với mục tiêu mới rót lực lượng vào và bùng nổ sẽ hay hơn.

Thời gian chậm rãi trôi, chớp mắt năm ngày đã qua. Sở Mộ luôn ở trong căn phòng của mình.

Kiếm Giả khác cũng tĩnh tu trong phòng mình, tuy rượu và thức ăn trên Thái Cổ Thần Thuyền ngon thật nhưng so với lực lượng thì chúng nó chẳng đáng gì.

Khi các Kiếm Tôn Cổ Kiếm đại lục biết cuộc chiến của Tư Đồ Tú, Dương Liệt thì lòng gióng lên hồi chuông cảnh báo. Mới có hai thanh niên của thế giới Thái Cổ, về tuổi tác đều trẻ hơn họ thế nhưng đã có thực lực đáng sợ như vậy, hầu như mỗi kiếm chỉ với miêu tiêu vì chiến đấu, vì sát thương, đơn giản, trực tiếp mà sắc bén, cực kỳ đáng sợ.

Còn hai mươi mấy ngày là họ sẽ vào thế giới Thái Cổ, khi đó chẳng biết sẽ gặp chuyện gì. Dù thế nào thì phải cố gắng hết sức nâng cao thực lực của mình, trở nên càng mạnh hơn mới ứng đối điều chưa biết sắp đến được.

***

Trong một căn phòng, Tư Đồ Tú cười khẽ:

- Nghe nói một vạn Kiếm Giả này lợi hại nhất trên Cổ Kiếm đại lục, thật là khiến ta thất vọng.

Dương Liệt lạnh lùng cười:

- Trong một vạn người chỉ có mười cường giả Kiếm Tôn là còn tạm được, nhưng chỉ có thế, chẳng có tu vi, áo nghĩa, kiếm ý gì, không biết cách khống chế lực lượng cuối cùng rơi vào tiểu thừa, khó có thành tựu.

Tư Đồ Tú nói:

- Nếu ta vào đẳng cấp Nhập cảnh thì hoàn toàn có thể đánh bại Liệt Sơn Hổ kia.

Dương Liệt khẽ thở dài buồn phiền:

- Nhập cảnh tuy tốt nhưng muốn đến đẳng cấp đó nói dễ hơn làm.

Trên con đường theo đuổi cách kiểm soát lực lượng Dương Liệt đã trả giá cố gắng rất nhiều, nhưng tiến bộ quá nhỏ, không biết khi nào mới đến đẳng cấp Nhập cảnh.

Tư Đồ Tú cười nói:

- Đừng nản, ta có cảm giác trong vòng năm năm nhất định sẽ bước vào đẳng cấp Nhập cảnh.

Mắt Tư Đồ Tú lóe tia khinh thường nói:

- Còn về đám nhà quê kia thì cho họ mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm chưa chắc bước vào đẳng cấp Nhập cảnh nổi. Bọn họ cho rằng vào thế giới Thái Cổ chúng ta là cơ hội bay lên trời, không biết rằng đó là đả kích, sự đả kích một lần đủ để bọn họ từ nay trầm luân.